Phương Kỳ liếc nhìn sắc mặt ốm yếu của Hoắc Minh Sâm, lại nhớ đến chuyện đêm qua cậu không về nhà, trong nháy mắt đã đoán ra được điều gì đó nên nhất thời kinh ngạc đến mức cảm thấy mình đã lạc hậu với thế giới rồi: "Hai người không thể nào... không phải chứ... nhanh quá rồi đấy???"
Hoắc Minh Sâm bực bội kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khó chịu nói: "Nhanh cái gì, đọc sách của cậu đi."
Lục Khởi đang đi tuần ở lớp tự học buổi tối của khoa bên cạnh, hắn đi qua hành lang, vô thức bước chậm lại. Qua ô sổ kính của lớp học vừa hay nhìn thấy Hoắc Minh Sâm nằm dài trên bàn, sắc mặt tái nhợt, nhíu chặt mày lại, không giống như đang ngủ, mà giống như... bị bệnh.
Người kiểm tra đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt vừa muốn gọi dậy lại không dám gọi, Lục Khởi nhận ra người đó, dứt khoát đi vào, kéo người kia sang một bên, nhỏ giọng thương lượng: "Hôm nay lãnh đạo không đến, chúng ta đổi ca đi, cậu sang Kinh Tế, bên Tài Chính này để tôi lo."
Hai người đều là cùng một bộ phận, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, chuyện thuận nước đẩy thuyền này không có lý gì mà đối phương lại từ chối, suy nghĩ một lát liền đồng ý, người kia vỗ vai Lục Khởi nói: "Vậy chỗ này giao cho cậu, nhớ đừng để bọn họ ngủ hay chơi điện thoại, lần kiểm tra trước hội trưởng đã nói rồi, không được nương tay."
"Yên tâm, sẽ không nương tay."
Sau khi người kia rời đi, Lục Khởi đi thẳng đến bên Hoắc Minh Sâm, đưa tay thử nhiệt độ trán cậu thì phát hiện đúng là hơi sốt, hắn đang định gọi cậu dậy thì bất ngờ đυ.ng phải một đôi mắt đen láy.
Không biết Hoắc Minh Sâm đã tỉnh từ lúc nào, cậu không chút biểu cảm ngồi dậy, giọng điệu không thể coi là thân thiện, giống như một con sư tử đang dựng tóc gáy, lúc nào cũng muốn đánh nhau với người khác: "Muốn làm gì?"
Cậu trông rất cáu kỉnh, trong lòng càng tức đến ngứa răng, hận không thể đánh cho người trước mặt một trận rồi nói sau.
Lục Khởi nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh nói sự thật: "Cậu bị sốt rồi."
"Liên quan gì đến cậu?"
Hoắc Minh Sâm tức giận, không thể chịu đựng được vẻ mặt nhạt nhẽo của hắn nữa, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, không ít người xung quanh đều nhìn sang. Bên cạnh có một tên nịnh hót vô danh muốn nịnh bợ Hoắc Minh Sâm, thấy vậy mắt đảo một vòng, nói với Lục Khởi: "Ê ê ê, cậu là người kiểm tra lớp chúng tôi tự học buổi tối à? Tôi nhớ lúc nãy không phải cậu mà, hóa ra bộ phận học tập có thể đổi ca tùy ý như vậy sao..."
Tên kia còn chưa nói hết câu, Hoắc Minh Sâm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, nheo mắt nói: "Mẹ kiếp mày muốn chết à, mày tin tao khâu miệng mày lại không?!"
Tên kia lập tức ngậm miệng, xấu hổ không dám nói gì nữa.
Chuyện đã đến nước này, người kiểm tra ở trên cũng không thể giả vờ không nhìn thấy, anh ta đành cắn răng bước xuống bục giảng, đang định khuyên nhủ mấy tên đầu gấu này thì thấy Lục Khởi đột nhiên kéo Hoắc Minh Sâm, kẻ được đồn là rất khó chọc đứng dậy khỏi chỗ ngồi.