Cũng không phải Lục Khởi vừa biết cậu bị bệnh, lúc này liền ngoan ngoãn, miệng ngậm chặt như thể bị khâu lại nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn giận trong lòng Hoắc Minh Sâm. Sau vài giây cuối cùng cậu buông Lục Khởi ra, vỗ mặt hắn: "Sau này đừng nói bừa nữa, tôi sẽ tức giận."
Lục Khởi không cần tiền, Hoắc Minh Sâm chỉ có thể tìm cách bù đắp từ những thứ khác, cậu gửi cho Lục Khởi một thư mục, báo mức lương hậu hĩnh: "Tìm cho cậu một công việc bán thời gian, chỉ cần dịch tài liệu, không khó chứ?"
Có thể thi đỗ trường đại học danh giá nhất thủ đô, tiếng Anh là kỹ năng bắt buộc, Lục Khởi biết Hoắc Minh Sâm mở cửa sau cho hắn nên cũng không để ý, kiếm được tiền là được, liền gật đầu: "Được, khi nào nộp?"
"Tùy, làm xong gửi cho tôi, tôi sẽ gửi cho anh ta."
Hoắc Minh Sâm nói rồi như nhớ ra điều gì đó: "Báo số thẻ ngân hàng cho tôi, lúc đó sẽ chuyển lương trực tiếp vào đó."
Vì vậy, ăn bám vẫn rất tốt, nếu cứ theo đà này thì sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ được sắp xếp vào Hoắc thị giống như kiếp trước. Sau khi bám lấy Hoắc Minh Sâm, hắn có thể bớt được năm mươi năm phấn đấu ở thành phố lớn đắt đỏ này... À không, đây không tính là ăn bám, Lục Khởi thầm nghĩ, anh dịch tài liệu cũng là lao động.
Hệ thống có nghe thấy không?
Hệ thống:...
Không lên tiếng tức là nghe thấy rồi.
Lục Khởi bắt đầu mặc quần áo, sấy tóc. Có vẻ như hắn sắp đi, Hoắc Minh Sâm thấy vậy liền nhíu mày: "Cậu đi đâu vậy?"
"Chiều nay tôi có tiết."
"Không thể không đi sao?"
Lục Khởi nghĩ đương nhiên là không được, nghỉ học sẽ không được đánh giá xuất sắc, không được học bổng. Nhưng hắn vừa được Hoắc Minh Sâm cho tiền, không thể quá vô tình được. Hắn cúi xuống ôm cậu, hôn một nụ hôn dài, giọng trầm thấp: "Ngoan, tối nay gặp lại."
Sau đó Hoắc Minh Sâm không thể phàn nàn gì nữa, chỉ cảm thấy người trước mặt này dường như biết được điểm yếu của mình, gãi một cái là trúng ngay.
Lục Khởi tham gia thêm hai bộ phận lớn, mỗi ngày chỉ họp thôi cũng chiếm mất hơn nửa thời gian của hắn, cộng thêm việc gia sư vào cuối tuần và các khóa học ở trường, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu.
Chiều hôm đó, Hoắc Minh Sâm nhắn tin cho hắn nhưng hắn không trả lời, gọi điện cũng không nghe, đi tìm cũng không thấy khiến cậu tức đến đau cả gan, cả ngày mặt mày cứ ủ rũ. Phương Kỳ và Trình Thiên Khải vô thức tránh xa cậu: "Sao thế, mặt mày tái mét thế."
"Có lẽ đến tháng rồi chăng...?"
Hoắc Minh Sâm lười để ý đến họ. Đàn ông với nhau, đặc biệt là người ở dưới vốn dễ bị tổn thương, mặc dù hôm đó Lục Khởi đã rất cẩn thận nhưng khi về vẫn bị sốt nhẹ.
Người ốm thường hay làm nũng, đặc biệt là bây giờ còn chưa tìm ra thủ phạm nên tâm trạng sao có thể không tệ được. Hơn nữa, đến giờ tự học buổi tối, người được phân đến kiểm tra khoa Tài Chính cũng không phải là Lục Khởi.