"Đừng làm mình khổ sở như vậy, truyền sẽ khỏi nhanh hơn."
Lục Khởi ngồi xuống bên cạnh cậu, mượn bác sĩ phòng y tế một bộ sạc, vừa sạc điện thoại vừa dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hoắc Minh Sâm không muốn làm phiền hắn nhưng một mình truyền thì chán quá nên cứ nhịn không được mà tìm hắn nói chuyện: "Cậu tham gia nhiều phòng ban như vậy làm gì, không thấy mệt à."
Hoắc Minh Sâm một phòng ban cũng không tham gia, nói cậu lười thì không bằng nói là không coi trọng.
"Cũng ổn, làm phong phú thêm cuộc sống sau giờ học cũng khá tốt."
Ngủ cũng không ngủ được, Lục Khởi dứt khoát bật điện thoại lên, ánh mắt chỉ dừng lại một chút khi lướt qua hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, sau đó tự mình chơi game. Hoắc Minh Sâm thấy vậy thì nhăn mặt đá nhẹ vào chân hắn, có chút mất cân bằng tâm lý mà nói: "Lưỡi tôi đắng."
Lục Khởi dường như đắm chìm vào điện thoại không thể tự thoát ra được, lấy một tay sờ soạng trong túi, sau đó đặt một viên kẹo cứng vị nho vào lòng bàn tay Hoắc Minh Sâm, không ngẩng đầu lên nói: "Ăn đi."
"..."
Điều này không giống với sự ấm áp lãng mạn mà Hoắc Minh Sâm tưởng tượng, cậu không cam lòng dùng răng xé giấy gói. Ngay khoảnh khắc ngậm vào, đầu lưỡi cậu tràn ngập một mùi vị nước nho đậm đà, át đi vị đắng do thuốc tạo ra.
Cậu bẹp bẹp miệng đến gần bên tai Lục Khởi như không có chuyện gì xảy ra: "Thực ra hôn cậu còn ngọt hơn ăn kẹo."
"..."
Cuối cùng Lục Khởi cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua bác sĩ đang bận rộn không xa, quay đầu hỏi Hoắc Minh Sâm: "Là hôn tôi ngọt hơn, hay là bị tôi hôn ngọt hơn?"
#Bàn về cách dùng giọng điệu nghiêm túc để nói những lời tục tĩu nhất#
"..."
Hoắc Minh Sâm lặng lẽ nhắm mắt, không dám nhìn Lục Khởi nữa, cậu sợ nếu mình nhìn thêm sẽ không nhịn được mà rút ống tiêm, sau đó sẽ hôn đối phương đến trời đất tối tăm ngay tại chỗ.
Hai chai nước biển, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, thấy sắp nhỏ hết rồi, Lục Khởi đột nhiên vỗ mông đứng dậy khỏi ghế: "Tôi đi mua chai nước, lát nữa sẽ về."
Hoắc Minh Sâm nói: "Đi nhanh về nhanh."
Lục Khởi vừa đi, bác sĩ phòng y tế đã cầm hóa đơn đến, giá nước biển không chỉ đắt hơn bên ngoài mà còn kê một đống thuốc linh tinh, tất nhiên công tử Hoắc hoàn toàn không để ý, chỉ là khi cậu rút điện thoại ra trả tiền, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Lục Khởi mua một chai nước khoáng ở căng tin trước cửa, chậm rãi đi về với tốc độ như ông già dắt chim đi dạo, Hoắc Minh Sâm vừa trả tiền xong đi ra khỏi phòng y tế, tình cờ gặp hắn ở cửa: "Cậu..."
Trong mắt đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy mình nên lên án điều gì đó nhưng dường như lại không có lập trường gì để lên án.
Lục Khởi đưa chai nước trong tay cho cậu: "Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá nghỉ ngơi."
Hoắc Minh Sâm liếʍ đôi môi khô khốc, không hiểu sao vẫn cảm thấy miệng hơi đắng: "Không phải đã xin phép nghỉ ốm cho tôi rồi sao, tối nay ở ngoài được rồi."