Lúc này Hoắc Minh Sâm mới cảm thấy Lục Khởi vừa thông minh vừa khéo léo, giọng điệu cũng không khỏi cứng rắn hơn một chút: "Cậu biết tôi muốn hỏi gì, đừng nói vòng vo nữa."
Lục Khởi không biết tại sao cậu chắc chắn phải hỏi cho ra nhẽ nhưng vẫn miễn cưỡng đưa ra lý do: "Có cậu rồi."
Một mình kim chủ là đủ rồi, đặc biệt là người tinh ranh đa nghi như Hoắc Minh Sâm, chân đạp hai thuyền rất dễ lật thuyền. Lục Khởi tự thấy bản thân không có bản lĩnh đi săn hoa dưới mí mắt cậu.
Có, cậu, rồi.
Ba chữ này không biết chạm đến dây thần kinh nào của Hoắc Minh Sâm, khiến da đầu cậu tê dại, tim đập thình thịch, bước chân bồng bềnh như thể giây tiếp theo sẽ ngã.
Giống như ngọn lửa chôn sâu trong đáy lòng cậu, vốn đã lắng xuống, nhưng giờ đây ngọn lửa lại bùng cháy dữ dội, đã có xu hướng thành cháy rừng.
Bên tai Lục Khởi đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Tôi muốn hôn cậu, lên xe đi."
Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhưng lại bắt gặp đuôi mắt đỏ hoe của Hoắc Minh Sâm, đáy mắt mang theo du͙© vọиɠ muốn nuốt chửng người khác, nói thật trông có chút đáng sợ.
Lục Khởi rất ít khi trái lời Hoắc Minh Sâm, từ trước đến nay cậu nói gì, hắn đều làm... ngay cả kiếp trước khi cướp đoạt nhà họ Hoắc, cũng chỉ là ngấm ngầm làm theo.
Hắn không biết đây là loại tình cảm gì, không nói rõ được.
Xe dừng ngay dưới ký túc xá, hai người lần lượt lên ghế sau, cửa xe vừa đóng lại liền lăn vào nhau. Hoắc Minh Sâm ôm chặt Lục Khởi hôn ngấu nghiến, động tác vụng về, đã có mùi máu tanh xuất hiện nhưng không hiểu sao, cậu hôn đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nói chuyện cũng có thể chạm vào môi: "Hôn tôi."
Hoắc Minh Sâm nhịn lại sự bốc đồng của mình, thở hổn hển lặp lại một lần nữa, giọng điệu ra lệnh: "Đến hôn tôi đi."
Để tránh bị cậu cắn nát miệng, Lục Khởi thuận nước đẩy thuyền, chủ động tấn công, đẩy cậu ngã xuống ghế xe rồi đè lên hôn trả lại. Giữa hai người không có khe hở nào, khiến người ta nhìn mà không thở nổi, giống như một con rắn từ từ bám vào trái tim, lúc đầu không hề hay biết, đến khi phản ứng lại thì đã ngạt thở đến mức không còn chút sức phản kháng nào.
Cả hai đều là đàn ông trẻ tuổi, khí huyết hừng hực nên rất nhanh đã có phản ứng, Lục Khởi cũng hôn đến mức có chút choáng váng, trong lúc mơ hồ, ký ức kiếp trước chồng lên nhau, hắn theo thói quen đưa tay xuống nhưng lại bị Hoắc Minh Sâm giật mình giữ chặt: "Khoan đã——!!"
Cậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lục Khởi: "Cậu không định làm một lần ở đây chứ?"
Lục Khởi nghĩ thầm kiếp trước cũng không phải cậu chưa từng làm, hắn chống người dậy nhìn Hoắc Minh Sâm từ trên cao, đáy mắt lẫn lộn giữa sự tỉnh táo và du͙© vọиɠ: "Vậy cậu muốn làm sao?"
Cả hai đều đã phất cờ, Lục Khởi không có thói quen dùng tay, hơn nữa cũng không thích.