Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học tự học buổi tối cuối cùng cũng vang lên, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, cả lớp ồn ào sôi sục, học sinh lần lượt cầm sách chuẩn bị rời đi. Ngay lúc này, bốn năm người đàn ông trông giống như lãnh đạo đột nhiên đi vào, có người tinh mắt nhận ra một trong số họ chính là chủ tịch mới của phòng công tác sinh viên: "Tất cả ngồi về chỗ cũ,"
Một người đàn ông đeo thẻ công tác lấy túi đựng điện thoại di động từ trên tường xuống, ánh mắt sắc bén đứng ở cửa: "Nộp điện thoại di động thì đến đây, nộp một cái lấy một cái, chưa nộp thì ngồi tại chỗ."
Mẹ kiếp! Xong rồi!!!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng mọi người, những người đã nộp điện thoại di động thì thầm mừng thầm, những người chưa nộp thì như ngồi trên đống lửa, Hoắc Minh Sâm lập tức nhìn về phía Lục Khởi nhưng thấy hắn đã tháo thẻ công tác trên cổ đi ra khỏi cửa lớp.
Phương Kỳ muốn khóc nhưng không được, chỉ có thể nắm chặt vai Hoắc Minh Sâm lắc mạnh: "Mẹ kiếp! Lục Khởi biết hôm nay khoa sẽ kiểm tra à! Tại sao anh ta không tìm tôi lấy điện thoại mà chỉ tìm cậu, tại sao tại sao a a a a!"
Tên này sắp bị trừ hết học phí rồi, lần này nếu bị trừ nữa thì phải đến văn phòng cố vấn uống trà, rồi mời phụ huynh.
Hoắc Minh Sâm nghe vậy không hiểu sao tâm trạng lại rất tốt, giống như... được đối xử đặc biệt vậy. Cậu cố kìm lại độ cong trên khóe môi, tiện tay kéo tay Phương Kỳ xuống, không kiên nhẫn nói,
"Đáng đời."
Vừa rồi nộp điện thoại theo cậu thì chẳng phải không sao rồi sao.
Đêm đã khuya, cầu thang chật ních học sinh tan học tự học buổi tối, Lục Khởi đi giữa đám đông chậm rãi di chuyển, nửa ngày cũng không đi được mấy bước. Lưng anh luôn thẳng tắp, gầy gò nhưng khỏe khoắn, dù có lẫn trong đám đông cũng có thể nhận ra ngay.
Đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Lục Khởi đang định về ký túc xá thì điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên. Anh không nhìn cũng không nghe, như thể biết là ai gọi, dừng bước tại chỗ quay đầu lại quả nhiên liền thấy Hoắc Minh Sâm đang đứng sau lưng.
"Sao không nghe điện thoại."
Hoắc Minh Sâm tiến lên, đứng song song với anh, cười gian xảo: "Cậu biết là tôi gọi sao?"
Lục Khởi bình tĩnh nói: "Ừ, tôi còn biết cậu đã nhìn tôi cả một tiết tự học buổi tối."
Mặc dù sự thật này rất đau lòng nhưng không thể không thừa nhận, vòng bạn bè của Lục Khởi thực sự nhỏ đến đáng thương, nhỏ đến mức chỉ cần điện thoại reo là biết ngay là ai gọi.
"..."
Hoắc Minh Sâm hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện bản thân nhìn lén người khác, cậu vừa đi vừa nói: "Người tóc xanh kia ném giấy cho cậu, sao lại không nhặt?" Vì tôi nhìn chằm chằm nên không dám nhặt sao?
Lục Khởi sửng sốt một chút mới phản ứng lại được cậu đang nói đến ai: "Ồ." một tiếng hỏi ngược lại,
"Tại sao tôi phải nhặt?" Hắn cũng không phải người nhặt rác.