Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 21

Hoắc Minh Sâm hiểu ý hắn, im lặng một lúc, rồi quay đầu đi nói một cách khô khan: "... Tùy cậu."

Lần đầu tiên luôn có ý nghĩa đặc biệt, thời gian và địa điểm hiện tại đều không phù hợp với kỳ vọng của Hoắc Minh Sâm nhưng cậu không nói gì, chỉ lật người lại giao mọi thứ cho Lục Khởi.

Sớm muộn gì cũng có ngày này, đàn ông con trai cần gì phải ủy mị như vậy. Sau khi Hoắc Minh Sâm tự an ủi mình như vậy, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Lục Khởi không nhúc nhích, anh nheo mắt trong bóng đêm, suy nghĩ điều gì đó, ngay khi Hoắc Minh Sâm không nhịn được quay đầu nhìn thì Lục Khởi đột nhiên đứng dậy đi vòng ra ghế lái: "Hay là đến khách sạn đi."

Hắn nổ máy xe, nói như vậy.

Khách sạn năm sao, giường đôi, cánh hoa hồng, bồn tắm nước nóng, tất nhiên Lục Khởi trả tiền.

Hoắc Minh Sâm muốn trả nhưng hắn không cho, đàn ông dù nghèo đến mấy thì cũng phải có tiền mở phòng, đó là tôn nghiêm tối thiểu.

Lục Khởi trông có vẻ là một tảng băng cấm dục, trên thực tế thì cũng đúng là như vậy nhưng du͙© vọиɠ bị kìm nén nhiều năm như vậy một khi được khơi dậy thì sẽ không thể dừng lại được nữa. Hắn và Hoắc Minh Sâm gần như hôn nhau từ cửa vào đến giường, Lục Khởi đè người xuống, vừa cởi cúc áo vừa lấy một hộp đồ từ tủ đầu giường ra.

Hoắc Minh Sâm bây giờ là cừu non đang chờ bị gϊếŧ, ánh mắt lơ đãng nhìn chằm chằm vào thứ trong tay hắn: "Sao cậu biết ở đây có cái này."

Lục Khởi nói: "Cái này không phải rất bình thường sao, hay là cậu chưa từng ở khách sạn."

Bình thường trông hắn có vẻ không nóng không lạnh nhưng thực ra du͙© vọиɠ kiểm soát trong xương cốt cũng mạnh mẽ như Hoắc Minh Sâm, động tác đã có chút bá đạo. Hoắc Minh Sâm nằm sấp trên giường, đã chuẩn bị sẵn sàng máu chảy thành sông.

Nhưng nỗi đau như dự đoán lại không xuất hiện, mà ngược lại lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cả linh hồn cậu cũng phải run rẩy. Nếu phải miêu tả thì có lẽ chính là truyền thuyết về sự phóng túng tột độ.

Trên đời này không có ai hợp nhau hơn họ. Xong việc, hai người chìm vào giấc ngủ nhưng Lục Khởi lại có một giấc mơ dài.

Trong mơ, hắn ăn mặc bảnh bao, sự nghiệp thành công, bởi vì khi đó đã có được tất cả mọi thứ của Hoắc Minh Sâm.

"Cậu giấu rất kỹ."

Người đàn ông đối diện trông rất tiều tụy, khuôn mặt gầy gò, vẻ đẹp trai pha chút tái nhợt kỳ lạ nhưng còn sắc sảo hơn so với trước đây. Cậu cười nhìn Lục Khởi nhưng đôi đồng tử lại tối đến mức ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào được.

"Mấy người Phương Kỳ đã nhắc nhở từ lâu, là do chính cậu không tin. Bây giờ bọn họ muốn giúp cũng không giúp được cậu... Nhưng vẫn phải cảm ơn Hoắc thiếu đã tin tưởng tôi."

Bản thân hắn trong mơ ăn mặc chỉnh tề, nụ cười ôn hòa nhưng trông khá đê tiện, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì có lẽ là cầm thú đội lốt người.