"Sợ gì chứ?" Chiếc móng tay trong suốt của Dạ Oanh áp sát vào La Lôi: "Chị dùng tác phẩm duy nhất hiện có trên người cưng, cưng nên biết ơn mới phải. Nếu hiệu quả tốt, sau này chị sẽ tiếp tục nghiên cứu, đến lúc đó còn phải làm phiền cưng thử từng loại."
La Lôi nghiến chặt răng, Dạ Oanh cố tình hỏi: "Sợ đến vậy sao? Nếu muốn chị không dùng loại thuốc này, cũng không phải không được, cưng cần phải đáp ứng cho chị một yêu cầu."
"...... Yêu cầu gì?"
"Từ nay về sau, cưng phải chủ động phối hợp với thí nghiệm của chị." Dạ Oanh nói: "Về Vương đô thì biểu hiện tốt một chút trong lúc lao động, sau đó xin tiếp tục ở cùng phòng giam với chị."
La Lôi lạnh toát cả tay chân, Dạ Oanh chắc chắn muốn chặn đứng hoàn toàn con đường cầu cứu của cô nhưng lúc này cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô mấp máy môi, không thể quyết định.
"Nói nhiều quá."
Giọng nói của An Hà vang lên.
"Ngay cả khi La Lôi gật đầu đồng ý, cô cũng sẽ tiếp tục dùng thuốc với cô ấy, cô đã sớm phấn khích đến mức không thể chờ đợi vì muốn thử hiệu quả của thuốc. Vui thú tàn ác với vật thí nghiệm, hủy hoại tinh thần của đối phương, không phải là tinh thần mà một nhà nghiên cứu đủ tư cách nên có."
La Lôi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Mày là ai!" Đồng tử Dạ Oanh co lại, kéo giãn khoảng cách với An Hà, chiếc móng tay tẩm đầy chất độc hướng về phía xương quai xanh lộ ra ở cổ áo tù của An Hà.
Trúng rồi! Dạ Oanh mừng thầm trong lòng nhưng ngay sau đó lại phát hiện cảm giác không đúng.
Với tiền lệ đã xảy ra hôm nay, La Lôi không lo lắng cho An Hà. Quả nhiên, cô thấy toàn bộ cơ thể An Hà đứt lìa khỏi xương quai xanh, phần đứt lìa là làn khói nhẹ bẫng, sau đó lại kết nối lại với nhau, trông không khác gì lúc đầu.
Dạ Oanh đột nhiên phát hiện ra, không biết từ lúc nào, hai nữ tù nhân kia đã hoàn toàn không có một tiếng động nào.
Mỗi khi Dạ Oanh trừng phạt La Lôi, họ đều cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, để tránh bị Dạ Oanh trút giận nhưng không thể nào ngay cả tiếng thở cũng biến mất.
"Là lúc cô nói chuyện với La Lôi." An Hà tốt bụng giải thích: "Tôi không ngờ cô lại tập trung đến vậy, mãi không phát hiện ra, khiến tôi phải lên tiếng nhắc nhở."
Ả đã bị phong tỏa, cách ly với thế giới bên ngoài.
Nhận ra điều này, mí mắt Dạ Oanh giật mạnh, lòng bàn tay toát mồ hôi nhớp nháp.
Xuyên qua phòng giam của Thuyền Nhật Huy, sử dụng dị năng từ xa, không gây ra bất kỳ phản ứng nào từ Thuyền Nhật Huy và Lạc Hi, loại dị năng này đã vượt quá sức tưởng tượng của Dạ Oanh.
"Là đại nhân ở sâu bên trong?" Dạ Oanh như đeo mặt nạ đổi sang một khuôn mặt khác, vô cùng cung kính nịnh nọt, La Lôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của ả ta: "Ngài đến đây có việc gì? Nếu có gì cần đến tôi, Dạ Oanh xin không từ nan."
"Thật sự có việc cần đến cô." An Hà nói.
Dạ Oanh vội vàng nói: "Xin ngài hãy nói."
"Từ nay về sau, La Lôi chính là đại tỷ ở đây." An Hà dùng giọng thương lượng: "Tôi cần cô tuyệt đối phục tùng cô ấy, có thể làm được không?"
Khuôn mặt Dạ Oanh méo mó trong chốc lát, nhanh đến mức La Lôi suýt không nhìn thấy.
Dạ Oanh từ từ điều chỉnh nhịp thở, khiến mình bình tĩnh lại.
Dạ Oanh hỏi: "Ngài là đại nhân của Phản Thần phái?"