Dạ Oanh cười tươi như hoa: "Còn giả vờ khiêm tốn với chị làm gì, tin tức đã truyền đến tai chị rồi, cưng chắc chắn đã lập công không nhỏ."
Cô ta cúi xuống gần tai La Lôi, hơi thở phả vào da, La Lôi hoàn toàn không cảm thấy ấm áp, chỉ có một luồng lạnh lẽo lan đến tận tim, khiến cô có cảm giác nổi da gà.
"Lập công thì chắc chắn sẽ được thưởng chứ?" Dạ Oanh thì thầm: "Nhường cho chị được không?"
La Lôi khựng lại.
"Cưng nghĩ mà xem." Dạ Oanh vuốt ve móng tay, móng tay cô ta có màu đen tím, đối lập với những ngón tay mềm mại không xương tạo nên một vẻ đẹp tương phản đến kinh ngạc.
Móng tay là vũ khí của Dạ Oanh, bên trong tẩm đầy chất độc, chỉ cần đâm vào da kẻ thù một chút là có thể khiến người ta chết ngay. La Lôi biết, khi Dạ Oanh chú ý đến móng tay của mình, đó là dấu hiệu ả ta không vui, sắp nổi giận.
Dạ Oanh không quan tâm đến phản ứng của La Lôi, tự nói tiếp: "Từ nhỏ cưng cái gì cũng không thiếu, được cha nâng niu trong lòng bàn tay, tuy mất mẹ nhưng cũng đã là cuộc sống tốt đẹp mà nhiều người cả đời không đạt được rồi. Chị thì khác, chị sinh ra ở một nơi nghèo nàn bẩn thỉu mà có lẽ cả đời công chúa nhỏ như cưng cũng không tưởng tượng ra được, chị từ nơi đó bò ra, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mấy ngày thì đã vào tù, cưng cũng không đành lòng chứ? Những thứ tốt đẹp cưng đã hưởng thụ rồi thì nhường cơ hội tương lai cho chị đi?"
Nghe xong những lời vô lý của Dạ Oanh, La Lôi bình tĩnh đến mức chính cô cũng không thể tin được, cô không hợp với phần lớn tội phạm trong tù, không thể nói chuyện được với họ. Nghĩ đến đây, La Lôi càng khao khát được ra tù, cô nói: "Tôi là tù nhân, những người lớn bên ngoài có ấn tượng tốt với tôi một chút đã là không tệ rồi, sao có thể thưởng cho tôi chứ?"
Dạ Oanh nhìn chằm chằm cô, chậm rãi lắc đầu: "Không nghe lời." Ả ta bóp chặt cằm La Lôi: "Từ khi cưng trở về, chị đã phát hiện ra trạng thái của cưng có chút thay đổi, tỏa ra một cảm giác khiến chị chán ghét."
"Còn nữa." Ánh mắt Dạ Oanh chuyển sang mu bàn tay cô: "Chất độc và vết sẹo của cưng đã khỏi rồi, ai cho phép cưng tự ý làm chủ?"
Trái tim La Lôi đập loạn xạ không kiểm soát được, trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Lúc đó tôi tưởng mình sắp chết, để giành lấy hy vọng sống sót, tôi phải khiến mình hồi phục hoàn toàn."
"Chị không quan tâm." Dạ Oanh buông tay, trên da La Lôi để lại một vết bầm tím: "Chị chỉ biết cưng không nghe lời, trẻ hư phải bị phạt."
Một chiếc móng tay của Dạ Oanh dần trở nên trong suốt: "Cưng cũng biết, chị luôn rất hứng thú với các loại độc tố tinh thần, đáng tiếc là thường thất bại. Hôm nay chị may mắn, khi pha chế các loại thuốc độc khác thì tình cờ tạo ra sản phẩm phụ này, hiệu quả thế nào thì phải đợi cưng trở về mới thử được." Dạ Oanh cười quyến rũ: "Hiệu quả của thuốc có thể khiến tiểu La Lôi nghe lời chị hơn, tác dụng phụ không nghiêm trọng lắm, chỉ là đau đầu dữ dội, mất thị lực hoặc thính lực, cưng chắc chắn có thể chữa khỏi chứ?"
La Lôi lộ vẻ kinh hãi.
Cô không dám tin lời Dạ Oanh, Dạ Oanh mô tả hiệu quả không đúng với tác dụng thực tế của thuốc đã không còn là chuyện lạ.
Dị năng của La Lôi rất hiệu quả trong việc chữa lành vết thương cơ thể, còn tác dụng đối với vết thương tinh thần thì nhỏ hơn, nếu loại thuốc này gây ra tổn thương không thể phục hồi cho tinh thần cô, hoặc thực sự trở nên nghe lời Dạ Oanh thì ngay cả khi đến Vương đô và bị giam giữ riêng với Dạ Oanh, cô vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Dạ Oanh, thậm chí đến khi ra tù, cô cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của ả ta được, ước mơ bắt đầu cuộc sống mới cũng sẽ tan thành bọt xà phòng.