Hàng Dương Băng nói: "Trưởng quan!"
"Các người đừng vì tôi mà cãi nhau." An Hà hòa giải.
"Ai cãi nhau vì cậu chứ!"
Hàng Dương Băng có chút hiểu được cảm giác muốn phát điên của trưởng quan Mai Vũ khi đối mặt với An Hà.
An Hà cười một tiếng, bóng dáng hoàn toàn biến mất.
*
Một ngày kinh hoàng sắp kết thúc.
Đứng trước mặt Mai Vũ, La Lôi vẫn chưa hoàn hồn.
Vì biểu hiện của La Lôi hôm nay, Mai Vũ hứa thưởng cho cô: "Giảm thời hạn tù cho cô, hoặc những yêu cầu khác tương tự cũng được."
"Tất nhiên, án tử hình của cha cô thì không thể miễn trừ." Mai Vũ bổ sung.
La Lôi nhỏ giọng nói: "Tôi biết."
"Vậy thì chọn đi, có thể cho cô một lúc để suy nghĩ." Nói xong câu này, Mai Vũ cúi đầu xem tài liệu trong tay, không nhìn cô nữa.
La Lôi đứng thẳng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định: "Tôi chọn giảm thời hạn tù."
Sau khi trở về nhà tù Vương Đô, cô sẽ bị giam riêng với Dạ Oanh, khoảng thời gian đó không còn xa nữa, không cần phải lãng phí một cơ hội quý giá như vậy để trốn tránh Dạ Oanh. So với việc đó, La Lôi càng muốn giảm thời gian ngồi tù, đợi đến khi ra khỏi tù, mọi đau khổ và u ám sẽ rời xa cô.
Chỉ cần kiên trì thêm một thời gian ngắn nữa là được, cô có thể làm được.
"Tôi biết rồi." Mai Vũ không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Cô có thể đi rồi."
La Lôi trở về phòng giam của mình.
Trước đây, mỗi lần kết thúc công việc lao động bên ngoài trở về, trên đường đi La Lôi đều cảm thấy vô cùng không muốn và đau khổ, cô chỉ mong đường về dài thêm một chút, dài thêm một chút nữa. Lần này, cô hiếm khi không nghĩ đến những điều đó, trong đầu vẫn đang nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi xuyên không, La Lôi vẫn luôn im lặng và kìm nén, khi được An Hà cứu ra, có lẽ là do quá hoảng sợ nên cần giải tỏa, cô đã vô tình bộc lộ tính cách thật của mình với một người lạ chỉ mới gặp hai lần.
"Thật mất mặt quá." La Lôi ôm chặt lấy mặt, cảm giác xấu hổ không sao xua tan được, cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất.
Quan trọng hơn là cô đã quên nói lời cảm ơn với An Hà.
La Lôi mất hồn mất vía trở về, vừa bước qua cửa đã bị một cú đá đạp ngã xuống đất.
Không cần nhìn, La Lôi đã biết là ai: " Dạ Oanh."
Dạ Oanh cười khẩy đầy tàn nhẫn.
Ả có vẻ ngoài yêu kiều xinh đẹp, đôi môi đỏ thắm, bộ đồ tù rộng thùng thình đơn giản như của mọi người đều không che giấu được thân hình yêu kiều của ả ta, trông giống như một con rắn độc đang thè lưỡi. Dạ Oanh kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt La Lôi, phả khói vào mặt La Lôi.
La Lôi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Dạ Oanh ấn đầu điếu thuốc đang cháy vào da cô, dùng sức nghiền nát, bỏng ra một vết sẹo đen xì.
La Lôi không hề động đậy, chút đau đớn này thậm chí còn không bằng món khai vị.
Quả nhiên, ngay sau đó Dạ Oanh vứt điếu thuốc đi, giẫm một chân lên bụng La Lôi, cô rên lên một tiếng, cơ thể không tự chủ được co lại như con tôm.
Dạ Oanh cúi xuống nhìn cô.
"Nghe nói tiểu La Lôi của chúng ta hôm nay đã nổi tiếng bên ngoài, có thể nói cho chị biết không, để chị cùng chia sẻ niềm vui với cưng nào?"
La Lôi không nói gì, Dạ Oanh lại dùng mũi giày nghiền bụng cô: "Nói đi."
Nội tạng mềm mại ở bụng bị đè ép, cảm giác buồn nôn và đau quặn thắt cùng ùa đến, La Lôi nói từng tiếng một: "Tôi chỉ là, gặp nguy hiểm... nên đã dùng dị năng chữa bệnh cho một số người, cũng là, tự cứu mình..."