Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 46

An Hà: "Không phải."

Dạ Oanh định thần lại: "Vậy là ngài coi trọng dị năng hệ trị liệu của La Lôi sao? Nhà tù là nơi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nếu không dùng một số thủ đoạn cứng rắn để xác lập địa vị của mình, hoàn cảnh của tôi cũng chẳng khá hơn là bao, mong ngài thông cảm cho điều này. Trước đây không biết La Lôi là thuộc hạ của ngài, đó là lỗi của tôi, dị năng của tôi ngoài gϊếŧ người, còn có thể tạo ra các loại độc tố hỗ trợ khác, sau này tôi nguyện cùng La Lôi phục vụ ngài."

"Độc tố hỗ trợ?" An Hà nhìn chiếc móng tay trong suốt của ả ta: "Ví dụ như thế này?"

Dạ Oanh cúi đầu thật sâu: "Đúng vậy."

"Tôi không cần." An Hà lắc đầu: "Thuốc của cô quá phiền phức, khống chế một người không khó đến vậy."

Lời còn chưa dứt, Dạ Oanh cảm thấy cơ thể mình không còn nằm trong tầm kiểm soát.

Những lời cầu xin và đầu hàng cũng vì thế mà nghẹn lại trong cổ họng.

Bộ não của Dạ Oanh điên cuồng hét lên phản kháng nhưng trên mặt không lộ ra một chút bất thường nào, động tác nhanh nhẹn đưa chất độc của từng chiếc móng tay vào cơ thể.

"Đây là những thứ cô tích lũy nhiều năm, đưa vào cơ thể một lúc, ngay cả khi cô bẩm sinh có khả năng kháng độc cũng không chịu nổi đâu." An Hà nói.

Những tia máu trong mắt Dạ Oanh dần dần đậm hơn, biến thành màu đen tím, giống như nhiều vết nứt dữ tợn nhưng cô ta thậm chí không thể làm ra biểu cảm đau đớn.

Nghe thấy giọng nói trong đầu Dạ Oanh, An Hà nhàn nhạt nói: "Sợ gì chứ."

Đây là lời cô đã nói với La Lôi cách đây không lâu.

Sự tuyệt vọng và hối hận bóp chặt trái tim Dạ Oanh.

"Tôi đã gieo vào Dạ Oanh một dấu ấn tinh thần, từ nay về sau cô chính là đại tỷ của cô ta." An Hà chuẩn bị rời đi, dặn dò La Lôi: "Tùy cô xử lý."

La Lôi nhớ lại cuộc trò chuyện với An Hà hôm nay.

——"Sẽ sớm khỏe lại thôi."

Anh ấy nói thật.

Cơn ác mộng đeo bám bấy lâu nay cứ thế mà biến mất, trước khi lý trí nhận thức được, bản năng đã khiến mũi cô cay, La Lôi không kìm được mà hét lên: "Cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn."

Bóng dáng An Hà biến mất trong phòng giam.

La Lôi nhìn chằm chằm vào vị trí anh ta biến mất một lúc, mới nhận ra sự tồn tại của Dạ Oanh.

Sau khi An Hà rời đi, không còn khống chế từng cử động của Dạ Oanh nữa, ả ta lăn lộn trên mặt đất, phát ra những tiếng rên đau đớn.

Dạ Oanh nắm lấy mắt cá chân của La Lôi, giọng nói gấp gáp: "Cầu xin cô, hãy dùng dị năng của cô giúp tôi đi. Sau này cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, bây giờ... tôi sắp chịu không nổi rồi..."

La Lôi không biểu lộ cảm xúc gì, nói: "Chị không phải xuất thân nghèo khó, gian nan phấn đấu đến tận bây giờ sao? Chịu đựng đau đớn đối với chị hẳn là rất đơn giản."

"Không phải..." Dạ Oanh tái nhợt cố gắng biện giải.

La Lôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Trước đây cô là người rất dễ mềm lòng, bạn học gặp khó khăn sẽ cố gắng giúp đỡ, gặp mèo chó hoang đáng thương cũng không thể bỏ mặc, dù tiền sinh hoạt phí của mình rất eo hẹp, cũng phải lén bố mẹ, cắt bớt tiền ăn để cứu giúp chúng.

Bạn bè đã không chỉ một lần nói với cô về vấn đề này, trong trường hợp không có khả năng, tại sao vẫn phải tổn hại đến lợi ích của mình để giúp đỡ?

La Lôi cũng biết như vậy là rất ngốc nhưng cô không thể thay đổi được, ép mình không giúp đỡ, trong lòng cũng sẽ luôn day dứt, từ đó sinh ra cảm giác tội lỗi.