Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 40

La Lôi cố sức vỗ đôi cánh sau lưng, bay thấp thoát nhanh.

Cô quá thiếu kinh nghiệm chiến đấu, Viêm Sơn khổng lồ chỉ bước vài bước đã dễ dàng đuổi kịp cô. Tên khổng lồ giống như bắt một con chim bay, bàn tay nắm chặt đôi cánh của La Lôi, để lộ nụ cười dữ tợn phấn khích, dùng sức nhổ đôi cánh ra!

La Lôi ngã mạnh xuống đất, vị trí đôi cánh sau lưng chỉ còn lại một quầng sáng trắng nhạt.

Đôi cánh được tạo thành từ dị năng, không phải là một phần cơ thể của La Lôi nên không có cảm giác đau đớn gì. Cô dùng cánh tay chống đất bò dậy, còn Viêm Sơn khổng lồ nhìn đôi cánh trong tay mình nhanh chóng nhạt màu rồi biến mất, hắn ta chán nản tiện tay ném đi, đấm một quyền về phía La Lôi.

Gió từ nắm đấm thổi khiến da cô đau nhói, La Lôi nhắm chặt mắt.

Sau khi xuyên không, trong đầu cô thường hiện ra đủ loại tương lai chết chóc, trong đó nhiều nhất là bị Dạ Oanh đầu độc chết.

La Lôi đã chết một lần, khi xe buýt rơi xuống, cô còn hơi choáng váng, chưa kịp phản ứng lại thì mạng sống của mình đã sắp đi đến hồi kết.

Lần này, vì xảy ra quá nhanh quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp nghĩ gì.

"Ầm!"

Nắm đấm đập xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

La Lôi ù cả tai.

Khoan đã, ù tai sao?

La Lôi mới nhận ra mình vẫn còn sống, ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy một bàn tay đưa đến trước mặt mình.

An Hà nói: "Cô không sao chứ?"

La Lôi đầu óc trống rỗng, theo bản năng nắm lấy bàn tay mà An Hà đưa tới, mượn lực để đứng dậy, cơ thể mềm nhũn.

Viêm Sơn khổng lồ ở không xa vẫn duy trì tư thế đấm xuống đất, không nhúc nhích, hai mắt đờ đẫn vô hồn, La Lôi hỏi: "Hắn ta sao vậy?"

"Tác dụng nhỏ của dị năng hệ tinh thần." An Hà nói.

Hắn vừa nói vừa vung thanh kiếm dài trong tay.

Thân hình Viêm Sơn khổng lồ hơi run rẩy, La Lôi trốn ra sau An Hà: "Hắn ta sắp thoát khỏi sự khống chế tinh thần rồi!"

Tên khổng lồ nhắm mắt, đầu quay về phía An Hà.

"Làm trống rỗng não bộ, cắt đứt thị giác?" An Hà hứng thú dừng động tác lại: "Cũng có chút thông minh."

La Lôi hoảng sợ nhảy dựng lên: "Nhanh, nhanh đánh hắn ta đi!"

Nhanh hơn cả âm thanh là tốc độ lướt qua của kiếm quang.

Viêm Sơn khổng lồ ra tay chậm một nhịp, trong khoảnh khắc này, hàn quang mảnh dài lóe lên rồi biến mất.

Động tác của tên khổng lồ lại một lần nữa dừng lại.

An Hà quay người lại, cười an ủi: "Không sao rồi."

Thân hình đá khổng lồ xuất hiện vết nứt dài, tách làm đôi, rơi xuống đất.

La Lôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đầu óc như bánh răng bị gỉ kẹt cứng không quay được, ngay cả hệ thống ngôn ngữ cũng gặp vấn đề: "Anh..." Cô nhìn hai nửa thân hình của Viêm Sơn khổng lồ, lại nhìn An Hà gầy gò: "Anh gϊếŧ hắn ta?"

"Không hiểu chuyện gì xảy ra sao?" Với hậu bối vừa mới xuyên không đến, còn ngây ngô chưa hiểu chuyện, An Hà rất kiên nhẫn chỉ dạy giải thích: "Ảo giác ảnh hưởng đến tinh thần con người một cách toàn diện, không phải cứ làm trống rỗng não bộ, không nhìn không nghe là tránh được. Chỉ cần các cơ quan não bộ của hắn ta vẫn cần thu thập thông tin bên ngoài thì không thể hoàn toàn tránh khỏi ảnh hưởng của ảo giác."

La Lôi nuốt nước bọt: "Nếu thực sự có thể hoàn toàn đóng mình lại thì sao?"

"Cũng không chắc có tác dụng." An Hà nói: "Có lẽ đối phương đã bị ảnh hưởng từ lâu mà không tự biết, ví dụ như hắn ta tưởng mình đã hoàn toàn đóng kín các giác quan não bộ nhưng thực tế thì không, những gì tôi làm với tên khổng lồ kia cũng tương tự như vậy, hắn ta đã để lộ ra sơ hở rất lớn trong lúc hành động nên gϊếŧ hắn ta rất dễ dàng. Sau này cô gặp phải người có dị năng hệ tinh thần, cũng có thể chú ý nhiều hơn."