Gϊếŧ hắn ta rất dễ dàng? La Lôi thấy cổ họng mình khô khốc.
Tiếng bước chân hơi hỗn loạn vang lên, Mai Vũ dẫn người đi thu hồi thi thể của Viêm Sơn khổng lồ, An Hà nói: "Hai anh em bọn chúng hẳn vẫn chưa chết, lát nữa có thể tách ra lại, tôi cũng không có ý định gϊếŧ chúng, tránh để thêm một tội danh gϊếŧ người. Tuy nhiên, chúng dám lên kế hoạch thảm sát binh lính trên thuyền Nhật Huy, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, không nghi ngờ gì nữa là tử hình."
An Hà nói với La Lôi: "Cô cũng không cần lo lắng chúng sẽ trả thù cô sau này."
Hắn đang an ủi mình sao? Khi La Lôi nhận ra điều này thì biến cố đã xảy ra.
Những vệ binh còn lại không đi theo Mai Vũ thu hồi thi thể Viêm Sơn khổng lồ nhanh chóng chạy đến, vây quanh An Hà, đồng loạt giơ vũ khí nhắm vào hắn. Người dẫn đầu bị thương không nhẹ, trông rất thảm hại nhưng có thể thấy quân phục và quân hàm của hắn khác với những vệ binh khác, có vẻ như là chức vụ đội trưởng hay gì đó.
Đội trưởng vệ binh nói lớn: "Mọi người tỉnh táo, đừng để dị năng của hắn ảnh hưởng! Nếu phát hiện người bên cạnh có gì bất thường, lập tức nói ra!"
An Hà giơ hai tay lên: "Tôi đầu hàng."
La Lôi ngơ ngác làm theo động tác đầu hàng: "Anh ấy vừa cứu chúng ta, không cần phải chĩa súng vào nhau như vậy chứ?"
"Chúng tôi không cần tội phạm đến cứu, huống hồ còn là tội phạm phạm tội báng bổ thần linh, nếu không phải vì giáo lý khoan dung của thần, điện hạ đã sớm ban cho hắn ta tội tử hình!" Đội trưởng nói: "Kể cả không có hắn ta, trưởng quan Mai Vũ cũng có thể dẫn chúng tôi trấn áp tội phạm!"
An Hà không nói gì: "Nói đến Mai Vũ, tôi lại nhớ ra."
Hắn giơ tay phải cầm kiếm lên, đội trưởng vệ binh nhớ lại động tác gϊếŧ người nhanh hơn cả âm thanh của hắn trước đó, đồng tử co lại, ngón tay đặt lên cò súng: "Không được động đậy, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
"Nghe thấy chưa? Hắn ta có thể nổ súng bất cứ lúc nào." An Hà nói với La Lôi: "Cô ở đây rất nguy hiểm, bọn họ không bắt cô, cô mau đi đi."
"Tôi đã cảnh cáo cậu đừng có cử động lung tung!" Đội trưởng vệ binh bị thái độ thản nhiên của hắn chọc giận, sợi dây căng thẳng trong đầu đứt phựt, khi phản ứng lại thì ngón tay đã bóp cò súng.
Nòng súng không nhắm vào chỗ hiểm của An Hà mà là cánh tay cầm kiếm của hắn.
Mai Vũ vội vàng hét lên: "Đợi đã!"
Cùng lúc tiếng súng vang lên, La Lôi chắp tay cầu nguyện, tim thắt lại chờ đợi cảnh máu me bắn tung tóe, cơn đau sẽ không kéo dài quá lâu, cô sẽ nhanh chóng chữa lành cho An Hà.
Tuy nhiên, tình huống tưởng tượng không xảy ra, viên đạn thực sự bắn trúng cánh tay An Hà nhưng không gặp phải bất kỳ lực cản nào từ máu thịt và xương cốt, mà như xuyên qua không khí bay thẳng đến bức tường năng lượng trong suốt cách An Hà không xa, bị năng lượng nhiệt cao thiêu thành tro bụi.
Vai An Hà bị mất một mảng lớn, sắp đứt lìa khỏi cánh tay nhưng bên trong không có máu hay bất kỳ mô cơ thể nào khác, chỉ có khói lơ lửng.
"Tôi chỉ nói một câu thôi, cũng không có cử động lung tung." An Hà thở dài.
"Bản thân hắn ta vẫn còn trong phòng giam, xuất hiện ở bên ngoài là ảo ảnh." Mai Vũ vội vã chạy đến nói, đồng thời đè tay đội trưởng vệ binh đang giơ súng xuống.
An Hà nói: "Tôi sẽ không phạm tội vượt ngục."