"Không phải." Mai Vũ vẻ mặt nghiêm trọng, giọng nói căng thẳng: "Tất cả mọi người cảnh giác."
Khói mù cuồn cuộn tan biến, người xuất hiện lại không phải là Viêm khổng lồ trước đó, hắn ta trở nên vạm vỡ hơn, toàn thân được cấu tạo từ đá đen, bên trong dường như ẩn chứa một nguồn nhiệt năng khổng lồ, khiến bề mặt đá phát ra ánh sáng đỏ nhạt, so với trước đây dung nham chảy trên cơ thể thì sự đe dọa mà hắn ta mang lại lại tăng lên gấp bội, không giống với Viêm khổng lồ hay Sơn khổng lồ, mà giống như sự kết hợp của cả hai.
"Bọn chúng đã hợp nhất." Mai Vũ nghiêm nghị nói: "Bọn chúng đã âm thầm phát triển sử dụng dị năng mới, khi bị chúng ta bắt giữ cũng không sử dụng."
"Vì có Lạc Hi và thuyền Nhật Huy, chúng ta đã chắc chắn thất bại." Viêm Sơn khổng lồ ánh mắt đυ.c ngầu nhưng lời nói lại có trật tự: "Chúng tôi đã nghĩ, có nên ở bên ngoài khiến các người tổn thất nặng nề, để trút cơn phẫn nộ trong lòng chúng tôi không."
Nhưng ngay sau đó, miệng hắn ta nhếch lên một đường cong đầy mùi máu tanh: "Nhưng chúng tôi đã nghĩ ra một ý hay hơn! Chúng tôi sẽ gϊếŧ những thuộc hạ mà Lạc Hi tin tưởng trên thuyền Nhật Huy, để danh tiếng của hắn bị hoen ố, như vậy mới thú vị!"
Mai Vũ khẽ nói: "Chúng đã hoàn toàn điên rồi."
Người bảo vệ hạ giọng hỏi: "Đội trưởng Mai Vũ, điện hạ sẽ đến chứ?"
Lạc Hi thương cảm cấp dưới, đãi ngộ dành cho họ vô cùng hậu hĩnh, mọi mặt mọi phương diện đều gần như hoàn hảo, chỉ có điều rất ít khi cảm nhận được tình người từ anh ta, anh ta giống như một cỗ máy, vận hành theo quy tắc, xử lý mọi việc theo phương pháp hoàn hảo nhất, không xen lẫn yếu tố cá nhân. Cấp dưới vừa được hưởng những đãi ngộ tốt đẹp do địa vị được nâng cao mang lại, vừa phải gánh vác trọn vẹn trách nhiệm của mình, ví dụ như hành động truy bắt tội phạm, ngoại trừ lần dẫn Lạc Tu và An Hà về, điện hạ chưa từng đích thân ra mặt.
Mai Vũ suy nghĩ một chút, nhíu chặt mày: "Điện hạ hiện tại không thể làm phiền."
"Đây là lỗi của tôi." Mai Vũ nói: "Tôi sẽ giải quyết."
"Không gây ra thương vong khác, anh định giải quyết thế nào?" Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói của An Hà: "Sẽ không đi cùng quyên sinh với đối phương chứ?"
Không đợi Mai Vũ phản ứng lại, An Hà tiến lên một bước, rút thanh kiếm dài đeo bên hông hắn ta: "Cho tôi mượn."
Đây chính là vũ khí phối hợp với dị năng của Mai Vũ, chế tác và chất liệu đặc biệt, có thể phát huy tối đa uy lực dị năng của hắn ta, hữu dụng hơn cả súng ống thông thường.
Đôi mắt như dã thú của Viêm Sơn khổng lồ đảo một vòng, dừng lại trên người La Lôi.
La Lôi nín thở, não điên cuồng gióng lên hồi chuông cảnh báo nhưng cơ thể khó có thể cử động, không khí xung quanh trở nên nhớp nháp nặng nề, như một ngọn núi đè lên người cô.
Trước khi xuyên không, La Lôi từng thấy trên mạng một câu nói, người bình thường khi đối mặt với kẻ gϊếŧ người dễ bị chân mềm, một là vì sợ hãi trước nguy hiểm sắp xảy ra, hai là vì khí chất mà kẻ gϊếŧ người tỏa ra không giống người bình thường.
La Lôi từ nhỏ đến lớn ngay cả kẻ cướp cũng chưa từng gặp, càng chưa từng gặp kẻ gϊếŧ người, cũng không kiểm chứng được câu nói đó đúng hay sai nhưng sau khi gặp Dạ Oanh, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự đe dọa vô cùng nguy hiểm trên người Dạ Oanh, thế nhưng so với tên khổng lồ đối diện lúc này, ngay cả Dạ Oanh cũng trở nên không đáng kể.