La Lôi quả thực là chuột bạch hoàn hảo, chỉ cần liều lượng thuốc độc không vượt quá một cường độ nhất định vào cơ thể La Lôi sẽ tự động lành lại nhờ dị năng, có thể quan sát đầy đủ phản ứng của La Lôi ở các giai đoạn khác nhau, còn không cần tốn công giải độc. Dạ Oanh bắt đầu thích thú với cảm giác hành hạ La Lôi, hễ biểu hiện của La Lôi có chỗ nào khiến ả ta không hài lòng sẽ dùng bạo lực, còn không cho phép La Lôi chủ động chữa trị cho mình, chỉ có thể tự lành lại chậm rãi như dao cắt thịt.
Lại đến lúc thử thuốc cho Dạ Oanh, trong lòng La Lôi dâng lên nỗi sợ hãi và chống cự không thể diễn tả thành lời nhưng cô không thể không đi, nếu không Dạ Oanh sẽ hành hạ cô tàn khốc hơn.
La Lôi không kiềm chế được mà hàm răng run lên.
Vì phản ứng này khiến Dạ Oanh không vui, ả ta tát mạnh vào mặt cô.
Cuối cùng thì sự giày vò dài đằng đẵng cũng kết thúc, rốt cuộc cũng lại vượt qua một lần hành hạ, La Lôi ôm mặt trở về, vì độc tố vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, chỗ bị đánh trên mặt cô không phải sưng đỏ mà là màu tím bầm đáng sợ, sờ vào thấy cứng như đá, nóng như lửa, liên tục ngứa ran từng cơn.
Trước đây La Lôi đi nội soi dạ dày ở bệnh viện cũng sợ, không ngờ mình còn có lúc nhẫn nhịn như vậy. Cô nhốt mình vào phòng tắm nhỏ, co ro ngồi xổm xuống, vùi mặt sâu vào giữa hai đùi, tư thế này không mang lại cho cô chút cảm giác an toàn nào, nước mắt không ngừng chảy xuống, La Lôi cố gắng nghiến răng kìm nén tiếng khóc, tránh để những tù nhân khác nghe thấy.
Trong nhà tù, nơi mà kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, biểu hiện ra sự yếu đuối căn bản không thể nhận được sự đồng cảm, ngược lại còn khiến những tù nhân khác càng coi thường bạn, tùy tiện bắt nạt bạn.
Theo cô thấy thì Dạ Oanh đã vô cùng hung ác, La Lôi không thể tưởng tượng được những tên tội phạm nguy hiểm hơn sẽ như thế nào. Khi thấy thái độ thân thiện của An Hà, cô thực sự nhen nhóm một tia hy vọng mong manh nhưng rất nhanh đã bị dập tắt, những nữ tù nhân cùng phòng nói đúng, cô không chịu nổi cái giá phải trả khi tùy tiện trêu chọc loại người đó.
Người canh gác đã nói, sau khi trở về nhà tù Vương đô sẽ giam cô và Dạ Oanh ở những nơi khác nhau.
Đến lúc đó Dạ Oanh vẫn có cách hành hạ cô nhưng ít nhất sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
La Lôi không ngừng tự an ủi mình như vậy, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được tinh thần đã sớm đạt đến giới hạn.
Rõ ràng đã rất vất vả mới thi đỗ được vào trường đại học mơ ước, có hy vọng đưa bố mẹ rời khỏi quê hương nghèo khó, đến thành phố lớn, tại sao lại biến thành thế này.
La Lôi trốn trong góc phòng giam nhỏ hẹp tối tăm, phát ra tiếng nức nở nhỏ.
*
An Hà bị giam vào ngục sâu dành riêng cho những tên tội phạm nguy hiểm.
Bốn bức tường phòng giam trong suốt, có thể nhìn rõ Lạc Tu ở bên đối diện, khi bắt gặp ánh mắt của An Hà, hắn còn cười chào hỏi, vô thanh nói ra khẩu hình, An Hà nhận ra hắn đang hỏi: "Đã quen chưa."
Lạc Tu ngược lại rất quen với nhà tù, trở lại đây giống như trở về nhà, rút một quyển sách ngồi đọc trên mép giường sắt cứng.
Tù nhân có dòng máu hoàng tộc được đối xử khác với những tù nhân khác, phòng giam có thêm giá sách chất đầy sách chiếm trọn một bức tường, giường cũng trông mềm mại hơn hẳn. An Hà mới phát hiện ra Lạc Tu thích đọc sách, khi tập trung đọc sách, hắn toát ra một khí chất tĩnh lặng, càng giống với anh trai Lạc Hi.