Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 27

Nhưng lâu dần, nguyên thân vẫn hiểu được một số phong cách hành sự của tổ chức mà mình đang ở, bọn họ cũng là một nhóm khá cực đoan trong phe phản thần, sẽ phá hủy tượng thần Tai Ương, đốt sách ghi chép truyền thuyết về thần, xung đột với tín đồ của thần.

Có một lần, nguyên thân vô tình chứng kiến hiện trường sau khi chiến đấu kết thúc, những thi thể không toàn vẹn và máu me khắp nơi khiến cô nhớ mãi không quên. Lúc La Lôi tiếp nhận đoạn ký ức này, sắc mặt tái xanh, có cảm giác buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, từ nhỏ sống trong môi trường hòa bình, cô chưa từng thấy những cảnh tượng như vậy, trong nhiều ngày khi nằm mơ, những hình ảnh thảm khốc trong đoạn ký ức đó cứ không kiểm soát được mà ùa về trong đầu.

Nguyên thân đã hỏi cha mình, vì mục đích gì mà làm những chuyện này.

Cha cô trả lời:

"Thần linh có thể đã từng ban ơn nhưng bây giờ Ngài chỉ gieo rắc tai họa."

"Ngài là thần bệnh tật và đau khổ, sự tồn tại của Ngài chính là tai ương."

"Còn rất nhiều người đắm chìm trong thời đại quá khứ, ngày đêm cầu nguyện thần linh trở lại, cầu nguyện bệnh tật giáng xuống, tự nguyện trói buộc đôi chân không thể tiến về phía trước, thật nực cười!"

"Chúng ta không cần thần linh nữa!"

"Phải nhanh chóng tiêu diệt tín ngưỡng của thần Tai Ương trên thế gian, nếu không tai ương thực sự sẽ bị những tín đồ ngu muội triệu hồi đến."

Do một số trải nghiệm, La Lôi không có thiện cảm gì với tín ngưỡng cuồng nhiệt, cô cảm thấy một phần lời nói của cha mình là đúng, tương lai của loài người nên do chính đôi tay của mình khai phá nhưng cách làm của cha cô chắc chắn là sai lầm, ít nhất thì tín đồ của thần Tai Ương cũng sẽ tin vào giáo lý nhân ái, còn bọn họ thì không, những việc làm của bọn họ giống như những con thú không có giới hạn, đi đến một cực đoan khác.

Phản Thần giáo bị tiêu diệt, giáo chủ cùng một số thành viên cốt cán bị bắt giữ, nếu là người ngoài cuộc, La Lôi sẽ vỗ tay hoan hô.

Nhưng La Lôi đã trở thành người trong cuộc.

Cô là con gái của giáo chủ Phản Thần giáo, hơn nữa còn tham gia vào nội bộ thế lực, với tư cách là dị năng giả hệ trị liệu mạnh mẽ hiếm có, đã có những đóng góp không thể phai mờ cho sự lớn mạnh của Phản Thần giáo. Cô đã chữa trị cho nhiều thành viên Phản Thần giáo, đôi tay gián tiếp nhuốm máu của những người lính và dân thường vô tội. Vì tình tiết nhẹ hơn nên cô không bị giam cùng cha hoặc những thành viên cốt cán khác, mà được giam riêng ở phòng giam bên ngoài, sau này khả năng sống sót ra ngoài là rất lớn.

Nhưng đây lại là khởi đầu của một thảm họa khác.

Dạ Oanh là đại ca của mấy phòng giam xung quanh, dị năng hệ độc của ả ta không thể phòng ngừa, không có mấy người muốn dây dưa. Còn dị năng của La Lôi lại rất quý giá trong nhà tù thiếu thốn nguồn lực y tế, Dạ Oanh không dùng cách ôn hòa để thu phục cô, mà dùng bạo lực và đau đớn để khống chế cô, lúc vượt ngục còn ngang ngược bắt La Lôi làm công cụ, kết quả là không lâu sau đã bị bắt lại.

Bị giam trong tù, cách ly với thế giới bên ngoài, sở thích lớn nhất của Dạ Oanh là nghiên cứu dị năng, chế tạo ra đủ loại độc tố. Độc tố chế tạo ra luôn cần phải thử nghiệm trên chuột bạch, Dạ Oanh từng vì sơ suất mà đầu độc chết tù nhân cùng phòng, hình phạt tăng nặng, vì thế không dám tùy tiện thử nghiệm độc tố trên người khác nữa, cho đến khi La Lôi xuất hiện.