Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 5

Các thôn dân quỳ lạy thần linh của mình, nhưng An Hà tất nhiên không biết chữa trị, thậm chí nếu cứ để mặc như vậy, bản thân hắn ta cũng sẽ nhiễm bệnh. Vậy nên hắn ta đã dùng năng lực của mình tạo ra một ảo cảnh rằng căn bệnh này đã trở nên tốt hơn, mượn điều này cướp lấy tài sản của thôn dân, nhân lúc đêm tối trốn khỏi nơi này, cái gì mang theo không được thì giấu kín, đợi có cơ hội sẽ quay về lấy, hoàn toàn mặc kệ những thôn dân kia nếu mất đi đồ ăn và quần áo sẽ như thế nào.

Túi đựng đồ từ thôn làng đã bị rơi mất khi An Hà gặp Vương Xà Đằng, cho nên bây giờ An Hà phải quay lại đường cũ để tìm kiếm.

Trước khi chết, cơ thể này quá mức sợ hãi, ký ức trở nên tan rã, An Hà phải mất một thời gian mới sắp xếp lại được, dựa theo hình ảnh cuối cùng trong đầu hắn ta, túi đồ có lẽ rơi xuống vị trí đã từng đi qua, Vương Xà Đằng cẩn thận đi theo sau lưng hắn, An Hà cũng không để ý tới nó.

Hắn tìm được túi đồ, miệng túi mở toang, đồ đạc bên trong lăn ra ngoài hơn phân nửa, An Hà phải cúi xuống tìm lại.

Một ít đồ không cách nào tìm được, có lẽ đã bị dã thú gần đó ngậm đi rồi.

Vương Xà Đằng quen với rừng rậm lập tức nhiệt tình lên, đi tìm nghi phạm.

Những động vật nhỏ bị Vương Xà Đằng tìm tới tận nhà sợ tới mức mềm nhũn chân, nước mắt ần ật, chỉ hận không thể đào toàn bộ gia sản ra cho nó. Vương Xà Đằng bá đạo đã quen, muốn lấy hết mọi thứ, An Hà lại dặn nó: “Phải văn minh.”

Thế là Vương Xà Đằng chỉ lấy đi đồ vật của thôn dân, nếu đồ đã bị phá hỏng, nó sẽ dùng thứ có giá trị hơn để thay thế.

Đám động vật không hề đau lòng, chúng chỉ cảm động trước sự nhân từ của Vương Xà Đằng, cung kính vô cùng.

Vương Xà Đằng mang theo đồ vật về tranh công, An Hà khen nó: “Giỏi quá.”

Phần thân sau của Vương Xà Đằng lắc như máy quạt.

An Hà: … Sao lại biến thành một con chó thế này?

Đợi sắp xếp lại đồ đạc, An Hà chuẩn bị quay về trả đồ cho thôn dân, tiện tay trị bệnh cho bọn họ.

Vương Xà Đằng đi theo hắn rời khỏi rừng rậm.

An Hà dừng bước, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn theo ta sao?”

Vương Xà Đằng lập tức gật đầu.

An Hà suy nghĩ, giơ tay trái: “Vậy tới đây.”

Vương Xà Đằng vui mừng khôn xiết, nó lập tức thu nhỏ lại, nhanh chóng quấn lên cổ tay An Hà, biến thành một chiếc lắc tay.

An Hà kéo ống tay áo xuống, che khuất Vương Xà Đằng: “Đi thôi.”

Đường núi vào ngày mưa rất khó đi, lúc bầu trời hoàn toàn tối xuống, Vương Xà Đằng trên cổ tay rơi xuống, như một mũi tên phóng thẳng lên bầu trời, rất nhanh có tiếng chim chóc vang lên, một con chim cực lớn bị dây đằng trói chặt rơi xuống mặt đất, ngã mạnh trước mặt An Hà.