Toàn Vũ Trụ Đều Ca Ngợi Áo Choàng Của Ta

Chương 4

An Hà cảm thấy hành động này của nó rất thú vị, đi tới chạm vào dây đằng.

“Nó cảm nhận được linh hồn của anh.” Hệ thống nói: “Có lẽ anh là thần linh của nó.”

An Hà dừng lại, trở tay vỗ nhẹ lên Vương Xà Đằng, trong đầu thì kinh ngạc hỏi hệ thống: “Vương Xà Đằng lợi hại như vậy sao?”

“Trực giác của Vương Xà Đằng rất mạnh.” Hệ thống đáp: “Có điều nó muốn nhận ra anh thì phải tín ngưỡng anh một cách sâu sắc mới được.”

An Hà đã hiểu, Vương Xà Đằng run rẩy với hắn hóa ra không phải vì muốn tấn công, mà là vì xúc động?

Vương Xà Đằng bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

Hệ thống giải thích: “Nó quá kích động, lăn lộn như vậy là muốn bản thân bình tĩnh lại.”

An Hà muốn nâng Vương Xà Đằng lên, nhưng không biết đặt tay ở đâu, thế là An Hà vươn tay nắm lấy nó: “Không cần làm thế.”

Vương Xà Đằng ép bản thân dừng lại, An Hà có thể cảm nhận được sự căng thẳng của nó, nhiệt độ của thân cây hình như cũng tăng lên.

Hệ thống: “Vì quá kích động, nó đứng hình luôn rồi.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” An Hà thả tay ra: “Ta vốn định gϊếŧ ngươi để báo thù, nhưng thôi, ta vừa mới tiếp nhận ký ức, kẻ này không đáng.”

Chủ nhân cơ thể cũ có tên họ giống hắn, đều gọi là An Hà.

Trên ngọn núi này có một thôn xóm nhỏ nghèo khó sống tách biệt với người ngoài, đa số thôn dân cả đời cũng không xuống núi, lâu dài bị bó hẹp trong một góc, trở nên ngu muội vô tri. Vào lúc cơ thể này được sinh ra, xung quanh đã xảy ra hiện tượng lạ, cơ thể người này dần trưởng thành đẹp trai hơn hẳn các thôn dân, hơn nữa còn nhiều lần tạo nên kỳ tích, được thôn dân tôn sùng là chuyển thế của thần Bệnh Tật.

“Xem như chó ngáp phải ruồi.” An Hà lầm bầm.

An Hà nghiêng đầu, nhìn viên đá quý lơ lửng trước mặt mình, hắn giơ tay lên, đá quý tan biến như mây mù, không còn dấu vết.

Cái gọi là thần tích chỉ là hiệu quả hình thành do dị năng hệ ảo thuật mà thôi.

Nhưng các thôn dân không biết, tin thật, còn thành kính cung phụng cơ thể này.

Nhiều năm qua, trong thôn chưa bao giờ xuất hiện dị năng giả, An Hà là người đầu tiên, bản thân hắn ta cũng không biết năng lực này của mình từ đâu mà có, nhưng điều này không cản trở việc hắn ta thu lấy lợi ích. Trong lòng hắn ta biết rõ mình không phải thần linh chuyển thế, nhưng lại cố ý dẫn đường thôn dân nghĩ như vậy, còn hãm hại lừa gạt, tùy ý làm bậy khắp nơi, sống cuộc sống hơn hẳn các thôn dân.

Dạo này các thôn dân nhiễm phải một căn bệnh kỳ lạ, đối với một thôn xóm hẻo lánh, một căn bệnh nặng cũng là chuyện khó lòng giải quyết, huống chi căn bệnh truyền nhiễm này chưa từng xuất hiện, tốc độ lây lan quá nhanh, không thể dự phòng, chỉ có thể im lặng chờ đợi cái chết.