Con chim này vẫn đang không ngừng giãy giụa, Vương Xà Đằng cũng cuốn chặt không buông, cho tới khi con chim trở nên thành thật, nó mới quay về cổ tay An Hà, im lặng không nhúc nhích.
Vương Xà Đằng đã nói chuyện rõ với con chim dưới đất, con chim cúi người thật sâu, để An Hà có thể bước lên lưng nó.
An Hà cầm một quả dại đưa tới cạnh mỏ của con chim: “Muốn ăn không?”
Quả dại này do Vương Xà Đằng tìm được, nó rất quen với rừng rậm, dùng mọi cách để lấy lòng An Hà.
Vương Xà Đằng thấy An Hà dùng quả dại cho con chim yếu đuối này thì có chút không vui, quấn chặt lấy cổ tay hắn thêm một chút.
Con chim không dám không ăn, nó dùng tư thế như sắp ăn thuốc độc để nuốt quả dại vào bụng, sau khi phát hiện quả dại ngon vô cùng thì trợn tròn đôi mắt.
“Ngon không? Cho ngươi hết số còn lại, ta đã no rồi.” An Hà nhét hết số quả dại còn lại vào miệng chim, nhảy lên lưng của nó.
Con chim rung cánh, bay thẳng lên trời, hướng về phía mà An Hà chỉ.
Tốc độ của con chim chậm xuống, gió lại biến to, cơn lạnh lẽo xâm nhập cốt tủy, An Hà dứt khoát nằm xuống ôm lấy cổ chim, vùi mặt vào lông vũ ấm áp của nó.
Tới sáng sớm, An Hà đã nhìn thấy thôn xóm nhỏ bé được ánh đèn ảm đạm bao phủ.
Trên bầu trời bị mây đen che khuất, không hề có chút ánh sáng nào, rừng cây rậm rạp và vách đá hiểm trở có vẻ trở nên đáng sợ hơn nhiều giữa sắc trời u ám. Thôn trang nhỏ hẹp bị nguy hiểm vây quanh, giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển rộng, lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Chim lớn bay theo hướng An Hà chỉ, im lặng đáp xuống một nơi cách thôn xóm không xa.
An Hà nhảy xuống lưng chim, con chim nhỏ giọng kêu một tiếng, cọ mặt vào người An Hà.
Hệ thống nói: “Anh là thần linh của tinh hệ Vô Danh, sinh linh ở đây sẽ theo bản năng muốn thân mật với anh, đặc biệt là những loài động vật có tính cách đơn thuần.”
“Ngươi cũng muốn theo ta sao?” An Hà nhìn chim lớn, hơi do dự nhìn thân hình to lớn của nó: “... Nhưng ngươi cũng đâu thu nhỏ được.”
Vương Xà Đằng trên cổ tay hắn dường như đã không nhịn được nữa, một nhánh cây biến to, mạnh mẽ quất xuống đất, để lại một khe rãnh thật sâu bên cạnh chim lớn.
Con chim lớn hoảng sợ, vội vàng vỗ cánh bay đi.
Thôn xóm ở nơi xa vang lên tiếng người: “Cái gì thế?”
Vương Xà Đằng cảm thấy mình đã gây họa, uể oải gục nhánh cây xuống.
An Hà nắm lấy dây đằng, lần nữa quấn quanh cổ tay mình, nói: “Không sao đâu, ngươi không gây phiền phức gì cả.”An Hà xách túi đồ đi về phía thôn xóm, thôn dân gác đêm từ xa thấy bóng người, vội vàng hô lên: “Có người! Anh là ai, từ đâu tới?”An Hà đi vào phạm vi ánh đèn, thôn dân thấy rõ hắn thì ngạc nhiên gọi: “An Hà?”
Ngay sau đó người này đã giận tím mặt: “Cậu còn dám quay về hả! Bắt lấy cậu ta, bảo cậu ta trả đồ lại cho chúng ta!”
Hành động vừa rồi của Vương Xà Đằng đã đánh thức thôn dân gần cửa thôn, bọn họ nghe thấy An Hà quay về, lập tức tỉnh táo chạy tới, bao vây hắn.
Bọn họ cảnh giác trước dị năng của An Hà, hơn nữa trước giờ vẫn luôn kính sợ hắn, cho nên dù bọn họ giận dữ cỡ nào cũng không dám ra tay ngay với An Hà, chỉ chặn đường chạy trốn của hắn mà thôi.
Một người đàn ông hô to: “Thần sử đại nhân nói rằng năng lực của An Hà chỉ là ảo ảnh che mắt người, không phải thần tích, không có gì đáng sợ cả! Đừng để cậu ta chạy!”
Thần sử đại nhân?
An Hà nghe được những từ ngữ quan trọng nhất.
Thần sử là sứ giả của thần.
Từ khi nào mà hắn lại có sứ giả thế?