Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 22: Sinh ly tử biệt

Tần Nham vội vàng bưng một bát nước đến.

Trương Thúy Hương uống một hơi cạn đáy rồi ôm lấy Tần Nham khóc nức nở.

Ôn Tự Cầm thấy vậy bèn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, dịu giọng an úi: "Trương tỷ gặp khó khăn khi tìm người thân sao? Đừng lo lắng, sẽ sớm tìm được thôi."

"Không, không thể nữa rồi." Trương Thúy Hương cố nén nước mắt: "Khi xưa chàng ấy để lại hết lương thực cho ta, đã hai mươi ngày rồi, ngoài thành không thấy, trong thành cũng không, ta không tìm được, không tìm được nữa!"

Tìm người trong lúc đói kém, càng trễ một ngày thì khả năng tìm thấy càng thấp.

Mấy ngày nay, Trương Thúy Hương từng có chút hy vọng, dần dần chuyển sang kỳ vọng, đến giờ gần như không còn bất cứ kỳ vọng nào nữa.

Có lúc nàng ta không khỏi nghĩ phải chăng người đàn ông chu đáo, thương yêu bảo vệ mình liệu có còn trên thế gian này không.

Đáng tiếc, không ai biết câu trả lời này.

"Mẹ, sẽ tìm được mà." Tần Nham mím môi an ủi mẹ mình, rõ ràng mắt cũng ngấn lệ, nhưng kiên quyết không để rơi xuống: "Con sẽ cùng mẹ tìm, nhất định sẽ tìm được cha."

Thế giới hỗn loạn và đói kém, sinh ly tử biệt chỉ là cái chớp mắt.

Ôn Tự Cầm ngồi yên tại chỗ, ánh mắt như xuyên qua thời gian, nhìn thấy cảnh Trương Thúy Hương và phu quân cùng con gái sống hạnh phúc bên nhau.

Họ từng là một gia đình ấm áp và hạnh phúc, người chồng có chút học thức, là một tú tài thi rớt mở một trường tư nhỏ đủ nuôi sống gia đình, khi rảnh rỗi còn dạy vợ con học hành.

Người vợ thì dịu dàng xinh đẹp, nói năng luôn nhẹ nhàng, cho dù có bị chồng chọc cho đỏ mặt cũng chỉ dùng khăn che miệng nhẹ nhàng trêu lại.

Cô con gái duy nhất có tính cách hoạt bát, thường hay chống cằm ngâm trời, mơ ước đi đến nơi khác để nhìn ngắm thế giới.

Biết bao nhiêu là cảnh ấm áp, biết bao nhiêu là khung cảnh hạnh phúc

Ôn Tự Cẩm chưa kịp mỉm cười thì cảnh tượng đó đã bị tiếng gõ cửa thô lỗ cắt đứt.

“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”

Tiếng khóc của người mẹ Trương Thúy Hương cũng bị cắt ngang.

“Ai đấy, đợi một chút.” Trương Thúy Hương vội vàng lau nước mắt, cẩn thận bước ra phía cửa, tay đặt lên then cửa, có phần do dự.

Muộn thế này, ai lại đến đây?

Ôn Tự Cẩm điềm nhiên đứng dậy, vươn vai một cái: "Mệt rồi, về ngủ thôi."

"Nhưng mà...” Yến Thủy Linh định nói, nhưng mà tỷ tỷ chúng ta còn chưa ăn tối, thì bị Yến Nguyệt Sanh nhanh tay bịt miệng lại.

Bốn tỷ muội trở về phòng.

Tần Nham lau nước mắt, cũng đứng dậy, trốn sau cửa phòng.

Trương Thúy Hương lúc này mới mở hết then cửa, cửa gỗ bị đẩy ra, một người đàn ông da ngăm đen loạng choạng xông vào.

“Chu Đôn.” Trương Thúy Hương giật mình: "Sao ngươi lại đến đây.”

“Đây là tiểu viện ta thuê, tại sao ta không thể đến?” Người nam nhân say khướt, đặt cánh tay lên vai Trương Thúy Hương, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả lên cổ nàng ta: “Sao, nàng, không hoan nghênh ta sao?"

Sự cám dỗ quá rõ ràng, mặt Trương Thúy Hương liền biến sắc, cố gắng rút người ra khỏi cánh tay hắn ta, thấp giọng nói: "Ngươi uống nhiều rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

“Về? Về đâu? Đây là nhà của ta, ta thuê.” Chu Đôn bất ngờ buông Trương Thúy Hương ra, lao đầu vào nhà.

Tần Nham trốn sau cửa, sợ đến run rẩy.

Trương Thúy Hương vội vàng cản lại hắn ta lại, giọng điệu mềm mại hơn nhiều: "Chu đại ca, bọn trẻ còn ở đây, đừng làm chúng sợ, khuya rồi quấy rầy hàng xóm không tốt."

Mặt Chu Đôn đột nhiên căng lại: “Sao, mấy đứa bà con của nàng còn chưa đi? Là muốn ở lỳ đây à?"

“Chúng sắp đi rồi, tìm được nhà thuê là đi.” Trương Thúy Hương nhịn cảm giác buồn nôn, khoác lấy tay hắn ta: "Chu đại ca về nghỉ ngơi trước, mấy hôm nữa lại đến, ta làm vài món ngon đãi ngươi uống rượu."

Đây chỉ là kế hoãn binh.

Chu Đôn cười lạnh một tiếng, chống người dậy, không còn loạng choạng hay phả hơi rượu nữa.

Hắn ta liếc nhìn Trương Thúy Hương một cái, bỗng cúi đầu ghé sát tai nàng ta, lạnh lùng thả một câu: "Đừng quên, trong thành đang kiểm tra dân tị nạn không có thân nhân đấy."

Nói xong, hắn ta đứng thẳng dậy, bước đi.

Trương Thúy Hương lập tức cảm thấy lạnh toát toàn thân, răng va lập cập, gắng gượng khóa then cửa.

Quay lại, Tần Nham đã từ trong phòng lao ra: “Mẹ, hắn ta nói gì với mẹ vậy?"

Trương Thúy Hương môi run rẩy vài lần, mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có gì.”

Tần Nham hỏi thêm, nhưng nàng ta im lặng không nói.

Ôn Tự Cẩm đứng bên khung cửa sổ nhìn thấy cảnh này, nàng biết rằng, nơi này có lẽ không thể chứa nổi tỷ muội nàng nữa.