Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 23: Không giống

Trong một biệt viện tao nhã, một nam tử áo trắng đang cầm quạt lụa nhìn về phía thuộc hạ.

"Ngươi có chắc đã khôi phục lại giống hệt ban đầu không?" Hắn hỏi.

"Thuộc hạ trốn trên cây quan sát một hồi, xác định là giống y như họ làm." Tên thuộc hạ chắp tay đáp.

Nam tử áo trắng khẽ nhếch miệng cười, gật đầu nhẹ.

Thuộc hạ lập tức vỗ tay ra hiệu.

Rất nhanh, một hộp đựng thức ăn tinh xảo được mang đến.

Thuộc hạ bước lên, mở nắp hộp, lộ ra hai đĩa nhỏ bên trong.

Một đĩa là món đậu đũa thập cẩm, cà tím và thịt ba chỉ, một đĩa là bánh hoa quế vặn rất đẹp mắt.

Rất đẹp, rất tinh tế, cũng rất thơm.

Nam tử áo trắng cầm đôi đũa bạc, gắp một miếng thịt ba chỉ, nhưng đột nhiên cảm thấy mất hứng.

Hắn đặt đùa xuống, thở dài.

"Công tử, không hợp khẩu vị của ngài sao?" Tên thuộc hạ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Vẫn không giống." Nam tử áo trắng lắc đầu, phất tay áo bỏ đi: "Tuy có mùi thơm, nhưng không đậm đà như ngày đó ngửi thấy, quá kém, quá kém."

Thậm chí hắn còn không thèm nếm thử.

Thuộc hạ vừa nhíu mày, vừa vẫy tay sắp xếp người.

Lần này không được, thì làm lần thứ hai.

Hắn không tin rằng đầu bếp trong đại phủ lại không bằng một tiểu cô nương nông thôn.

Trong khi những người trong phủ cao môn đại tộc đang lãng phí nhân lực vật lực để nghiên cứu một món ăn thì ở một tiểu viện trong con hẻm nhỏ phía đông quận An Dương, Ôn Tự Cẩm đang hì hục đổ nước ra ngoài.

Sau một đêm lắng đọng, chất rắn và chất lỏng trong chậu đã phân rõ ra làm hai phần.

Đổ bỏ phần nước, phần còn lại chính là bột sắn.

Nhưng hiện tại bột ướt chưa thích hợp để bảo quản, cần phải phơi khô.

Ôn Tự Cẩm tìm một tấm vải, trải ra, cẩn thận rải bột sắn lên.

Thời tiết dần nóng lên, phơi khô không cần quá lâu, nhưng phải luôn cảnh giác đề phòng gió thổi.

Nếu chẳng may tấm vải bị gió cuốn đi, hai ngày công sức sẽ tan thành mây khói.

Dưới ánh nắng gay gắt, Ôn Tự Cẩm ngồi xổm trong sân, nhìn bột sắn khô lại thành từng mảng, lúc này cần phải dùng tay nghiền nát, phơi khô lại thêm một chút nữa mới biến thành những hạt nhỏ mịn.

Mất đến hai ngày, hai mươi cân sắn chỉ còn lại năm cân bột sắn.

Ôn Tự Cẩm vừa vui mừng, vừa cần thận gói lại bằng giấy dầu.

"Tỷ tỷ, bột sắn này phải ăn thế nào mới ngon ạ?" Yến Thủy Linh nằm bò trên miệng chum nước, mắt sáng rực nhìn Ôn Tự Cẩm: "Ngon không? Thơm không? Ngọt không?"

Tâm tư của cô bé này chẳng che giấu được chút nào.

Ôn Tự Cẩm mỉm cười: "Ngon lắm, rất ngon."

"À, ngon đến thế nào, Thủy Linh... Có thể nếm thử không?" Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn linh động.

Ôn Tự Cấm còn chưa kịp nói gì thì cửa đã bị đẩy mở.

Tần Nham xách một bọc lớn bước vào.

"Tứ tỷ, tỷ cần bí đỏ và khoai sọ, ta mua về rồi." Cô bé đặt số tiền còn lại lên bàn: "Tổng cộng dùng hết mười lăm văn, còn dư năm văn, đều ở đây."

Nụ cười của Ôn Tự Cẩm dừng lại một chút.

Rõ ràng ngay từ đầu nàng đã giới thiệu rất rõ ràng, nàng tên là Ôn Tự Cẩm, Tự như Tự trong Tự tại, Cẩm như Cẩm trong Cẩm tú.

Kết quả không biết đứa nhóc nào lại phố biển tên thật của nàng là "Ôn Tứ Cân,” nên Tần Nham mới gọi nàng là "Tứ tỷ."

Rõ ràng nàng là đại tỷ cơ mà.

"Để đó đi.” Sau một lúc, Ôn Tự Cẩm mới nặn ra được một câu:

"Minh Lãng đi đun nước đi, lát nữa ta sẽ cắt bí đỏ và khoai sọ thành miếng rồi hấp."

Yến Thủy Linh không hiểu chuyện, chỉ nghĩ tỷ tỷ muốn hấp đồ ăn ngon, liền vui vẻ vỗ tay.