Ta Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 21: Chế biến sắn

Sau bữa trưa, Trương Thúy Hương phải ra ngoài.

Mấy ngày nay, nàng ta rảnh rỗi thì ra ngoài tìm kiếm, nghe nói là để tìm người phu quân thất lạc của mình.

Hai người trước khi chạy nạn đã hẹn nhau sẽ gặp ở thành.

Nhưng huyện An Dương lớn biết bao, người lại đông biết bao, một nữ nhân yếu đuối muốn tìm người ở đây, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Tần Nham không muốn mẫu thân vất vả, muốn đi cùng, nhưng bị Trương Thúy Hương ngăn lại.

Nàng ta nhìn Ôn Tự Cẩm với vẻ suy tư, khẽ dặn dò nữ nhi: “Tiểu muội kia rất giỏi, con ở cùng nàng ấy hãy học hỏi. Nếu có thể học được một nửa thôi thì chắc chắn cả đời sẽ được hưởng lợi.”

Tần Nham mơ hồ không hiểu vì sao mẫu thân lại dặn dò mình như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

Trương Thúy Hương ra ngoài.

Ôn Tự Cẩm nghỉ một lát, rồi bắt đầu làm việc với đống sắn.

Một đám nhỏ vây quanh, mở to mắt tò mò.

“Tỷ tỷ, đây là gì vậy?” Yến Thủy Linh hiếu động nhất, đưa tay định chạm vào, nhưng nhớ tới khuôn mặt mình còn hơi sưng, liền nhanh chóng rụt tay lại.

Xem ra cũng khá nhớ bài học rồi.

Ôn Tự Cẩm nhếch một bên miệng: “Cái này không thể chạm lung tung, có độc đấy.”

Nghe đến từ “độc,” mấy đứa trẻ đều sợ, vội vàng đưa tay ra sau lưng, không dám chạm vào nữa.

Đúng lúc đó, Ôn Tự Cẩm cầm lấy một củ sắn, đong đếm, nâng một đầu gối lên và đập mạnh xuống.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, củ sắn gãy làm đôi.

Yến Thủy Linh kêu lên một tiếng, mắt mở to tròn xoe, lo lắng kêu: “Tỷ tỷ, cẩn thận độc, cẩn thận độc.”

Nhưng cô bé không dám chạm vào sẵn, chỉ có thể nhảy nhót lo lắng tại chỗ.

Ôn Tự Cẩm chưa bao giờ nuôi trẻ nhỏ nên không biết trẻ nhỏ lại có những mặt đáng yêu như vậy, nàng cố nén cười, nói: “Không sao, độc này không làm hại ta được.”

Yến Thủy Linh lập tức im lặng.

Không ngờ cô bé luôn cảm thấy tỷ tỷ khác với mọi người, hóa ra tỷ tỷ thực sự không phải người thường, đến độc cũng không làm hại được.

Thật là lợi hại biết bao!

Đôi mắt nhỏ của cô bé lập tức sáng lấp lánh như sao.

Trong lòng cô bé, tỷ tỷ vốn đã rất cao, giờ phút này lại càng vươn lêи đỉиɦ cao không ai có thể với tới.

Cả đời này, không ai có thể vượt qua.

Trong tiểu viện.

Ôn Tự Cẩm lột sạch vỏ sắn, phần lớn độc tố của sắn đến từ vỏ này, cả vỏ trong lẫn vỏ ngoài đều đã bỏ, độc tố cũng giảm đi phần lớn.

Sau đó, nàng ngâm phần ruột trắng muốt vào nước, nước có thể làm giảm độc tố của sắn, đồng thời ngăn không cho ruột bị oxy hóa.

Tiếp theo là nghiền nát phần ruột trắng muốt thành bột.

Trong tiểu viện không có cối đá lớn, nhưng có một chiếc cối xay nhỏ, đem rửa sạch, sau đó cắt ruột sắn thành từng miếng nhỏ, từ từ nghiền nát cũng được.

Chỉ là hơi tốn thời gian.

Nhưng, thứ Ôn Tự Cẩm có nhiều nhất lúc này chính là thời gian.

Một buổi chiều, nàng chịu trách nhiệm cắt ruột sắn, Tần Nham và Yến Minh Lãng chịu trách nhiệm quay cối xay, Yến Nguyệt Sanh và Yến Thủy Linh nhận bột nghiền.

Liên tục bận rộn đến tối, mới xay xong hai mươi cân sắn.

Ba chậu lớn đầy bột nhão.

Ôn Tự Cẩm tìm ba miếng vải xô lớn, lọc ba chậu bột nhão này, còn lại ba chậu nước tinh bột hơi vàng, đặt vào bếp để lắng.

Làm xong hết mọi việc, Trương Thúy Hương mới bước chân mệt mỏi trở về.

Khi nàng ta ra ngoài, mái tóc còn khá gọn gàng, giờ đã có phần lộn xộn, vạt áo cũng có thêm chút bùn đất, cả người trông rất mệt mỏi.