Người Chơi Số 4

Chương 7: Năng lực của Tử Thần (Một) 1

Có U hồn đưa bản đồ đến.

Dòng chữ trên bản đồ khác với chữ tiếng Trung, tiếng Anh và những loại chữ khác trong thế giới thực, nhưng điều kỳ lạ là Lục Minh lại có thể hiểu được.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi xuất hiện ở đây thì hắn cũng không lãng phí tế bào não để suy nghĩ những việc này nữa.

Những hình vẽ và ghi chép trên bản đồ giải thích cho Lục Minh hiểu, đường rời khỏi núi đã bị phong tỏa rồi.

Không sai, nơi này là vùng núi.

Mà trấn nhỏ này là một trấn nhỏ trong núi, phong cảnh như họa, nhưng lại bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Từ những tòa nhà và ô tô bên đường thì có thể phán đoán được, trình độ khoa học kỹ thuật ở nơi này cũng tương tự với thế giới thực.

Mà ở thế giới thực thì những trấn nhỏ không thể nào biệt lập với bên ngoài như thế này được, bởi vì sẽ có những con đường kết nối mọi nơi.

Trong đầu hắn chợt nhảy ra những hình ảnh.

Thảm họa xảy ra, nhiệt độ giảm mạnh.

Đường cái bị phong tỏa, những người dân trong trấn chỉ có thể tự cứu mình khi nhiệt độ đột nhiên giảm đột ngột như thế.

Câu cá, đốn củi, gia cố phòng ốc.

Kêu cứu, thăm dò, tìm kiếm con đường đi ra.

Cố gắng tìm lấy chút hi vọng trong tuyệt vọng.

Nhưng đáng tiếc là, hi vọng không dễ kiếm.

Từ trấn nhỏ trống trải này là có thể nhìn ra, nơi này đã không còn ai nữa rồi.

Nếu như còn lại, chắc cũng chỉ là thi thể.

...

Trong một gian phòng nào đó.

Một số lượng thi thể đóng băng chất chồng lên nhau, Lục Minh chỉ nhìn qua một cái là có thể xác định được suy nghĩ của mình.

“Người dân ở đây vẫn có những quan niệm đạo đức cơ bản, thi thể đóng băng ít có dấu hiệu tổn hại.”

Trong băng tuyết, nhu cầu ăn uống của con người tăng lên vô hạn, Lục Minh từng chứng kiến

những chuyện như ăn thịt người. Đừng nói là ở đây, ở ngay trong thế giới thực hắn cũng đã từng nhìn thấy rồi.

Trong môi trường này, thi thể có thể được bảo tồn nguyên vẹn như thế, chứng tỏ nhân tính của con người ở đây rất cao.

Mà Lục Minh thì không có loại nhân tính đó.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản chuyện hắn ca ngợi phẩm chất của những người ở đây.

“Bọn họ không tìm được lối ra.”

Thi thể đều đã đóng băng, khó có thể xác nhận được thời gian tử vong.

Nhưng Lục Minh vẫn luôn có biện pháp!

Những người này cũng không lưu lại tàn hồn, nhưng sau khi Lục Minh sử dụng U hồn chiếm hữu thì vẫn có thể nhận được một vài tin tức tình báo. Ít nhất thì hắn có thể xác định được thời gian tử vong của những thi thể này rất dài, khoảng chừng hai năm trở lên.

Mà hai năm...

Trên thực tế, trong vòng nửa năm không tìm được lối ra thì cũng đủ để chứng tỏ có khả năng không hề có lỗi ra.

Lục Minh rời khỏi nơi này, đi về một nơi khác.

Đó là một căn biệt thự được bảo tồn tốt nhất trong trấn nhỏ này, cũng là nơi ấm áp nhất ở đây.

Cửa biệt thự hình như đã bị tuyết chặn lại, sau khi Lục Minh hung hăng xông vào thì lập tức nhìn thấy trong phòng khách có một đống lửa trại rất lớn, chăn đệm đầy đất.

Hắn không để ý đến những thứ tạp nham này, Lục Minh chậm rãi híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang.

Nơi đó có vô số U hồn, lúc này những U hồn đang vòng thành vòng tròn, hình như bên trong còn có tiếng khóc thảm truyền đến.

...

“Hu hu hu...”

“Cha ơi, cha đang ở đâu?!”

“Hu hu hu...”

Đây là những âm thanh mà người thường không thể nghe được.

Người bình thường tiến vào căn phòng này thì chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, ngoài ra không còn gì khác.

Nhưng Lục Minh là Tử Thần.

Giờ khắc này, những U hồn lệ thuộc vào Lục Minh đang chất chồng thành một vòng, bao bọc lấy một thân ảnh trong suốt, là một cô bé khoảng chừng 8, 9 tuổi.

Cô bé đang mặc một chiếc áo bông rách rưới, da thịt trắng bệch và trong suốt, gương mặt đỏ bừng.

Trong suốt, chứng tỏ không phải người sống.

Gương mặt đỏ bừng, chứng tỏ cô bé bị chết cóng.

Đã từng là một cô bé xinh đẹp đáng yêu, giờ này lại biến thành U hồn đáng sợ.

Phát hiện ra Lục Minh đến gần, nhóm U hồn chủ động tránh sang một bên. Lục Minh dẫn theo Hi Vọng, đi tới trước mặt cô bé.

Hắn chậm rãi nói: “Cha của cháu đâu?”

Hắn biết rõ mà còn hỏi, người ta một mực khóc lóc hỏi cha ở đâu, nếu mà cô bé biết cha mình ở đâu, vậy thì còn phải khóc lóc như thế không?

Nhưng mục đích của Lục Minh cũng không phải là hỏi ra đáp án.

Hẳn chỉ muốn thông qua ngôn ngữ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ U hồn, quan sát trạng thái của cô bé.

Thế là U hồn lại khóc òa lên: “Cha ơi, cha ở đâu?”

Lục Minh thất vọng lắc đầu.

Bản chất của nhân loại, chính là cái máy lặp lại.

U hồn lại càng như thế!

Lục Minh âm thầm quan sát cô bé này.

U hồn là những người sau khi tử vong vẫn còn lưu lại ý chí, nói cách khác, nếu như không có ý chí thì sẽ không thể hóa thành U hồn.

Đứa trẻ trong lần tai nạn xe cộ kia cũng như vậy.

Muốn có U hồn, cần có chấp niệm. Chỉ cần chấp niệm đủ mạnh thì sẽ sinh ra kỳ tích, mà người biến thành quỷ thực ra cũng là kỳ tích rồi.

Trẻ con không hiểu thế nào là chấp niệm.

Thế nên số lượng trẻ con sau khi chết chuyển hóa thành U hồn rất ít.

Cô bé trước mặt hắn, là một trong những trường hợp hiếm hoi đó.

Khụ khụ, đề tài kéo xa quá rồi.