Nói tóm lại, chấp niệm mạnh hay yếu là yếu tố quyết định người sau khi chết có hóa thành quỷ hay không.
Người nào có chấp niệm càng mạnh thì khi hóa thành quỷ cũng sẽ càng cường đại, càng có trí tuệ- nhưng yêu cầu cũng rất hà khắc.
Lục Minh nhìn hầu hết những U hồn của mình, đều cùng loại với cô bé trước mắt.
Bởi vì chấp niệm không đủ cường đại nên không có cách nào ảnh hưởng đến người khác, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói nào đó, giống như cái máy.
Cũng không có giá trị!
Hắn thất vọng đứng dậy, nhìn cô bé trước mắt rồi rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn vòng qua cô bé, đi lên lầu hai.
Lầu hai có ba căn phòng ngủ.
Trong một gian phòng khác, Lục Minh tìm thấy được thi thể của cô bé- khô héo, như điêu khắc băng.
Cô bé đã chết từ rất lâu rồi.
Toàn bộ lầu hai, ngoại trừ mấy bộ quần áo rách nát ra thì không còn bất cứ thứ gì có giá trị.
Điều này khiến Lục Minh không thể không quay lại bậc cầu thang.
Hắn lại một lần nữa đứng trước mặt cô bé U hồn.
“Cháu là đầu mối duy nhất rồi.”
Lục Minh lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên. Một làn gió thổi qua, những U hồn từ trong thân thể hắn bay ra ngoài, nhao nhao đứng trước mặt hắn.
Có ông già sau khi chết muốn nói cho con gái mật khẩu thẻ ngân hàng của mình.
Có người trung niên sau khi chết vẫn không nỡ rời xa gia đình.
Có người đàn ông sau khi chết khao khát được gặp lại vợ con.
Có người phụ nữ sau khi chết vẫn mong muốn được nhìn thấy con mình.
...
Mười U hồn phiêu lãng trước mặt Lục Minh. Hắn nhẹ búng ngón tay một cái, mười U hồn nhất thời vỡ vụn, hóa thành một ánh sáng tinh khiết, ngưng tụ giữa ngón tay hắn.
“Tôi giúp mọi người hoàn thành nguyện vọng.”
“Các người phó thác linh hồn cho tôi.”
“Hiện tại, giao dịch đã hoàn thành, mọi người có thể đi siêu sinh rồi.”
Linh hồn vỡ vụn, không biết là tiến vào luân hồi đầu thai chuyển thế, hay là đi đâu, Lục Minh không biết.
Hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì nếu đã chấp nhận làm giao dịch với Tử Thần thì không được phép có ý kiến.
Hắn nhẹ nhàng đẩy luồng sáng trên đầu ngón tay về phía cô bé U hồn kia.
Không ai có thể nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
Hi Vọng cũng không thể.
Nó không nhìn thấy quả cầu ánh sáng trên đầu ngón tay của Lục Minh, cũng như cô bé U hồn kia.
Tất cả những gì nó có thể nhìn thấy là ánh mắt của chủ nhân của nó đang chậm rãi sáng lên.
Hi Vọng vô cùng quen thuộc với Lục Minh, chỉ cần nhìn như vậy là nó có thể đoán ra, đây là chủ nhân gặp được chuyện tốt.
Thế là nó cũng vui vẻ vẫy đuôi.
Lục Minh không để ý đến Hi Vọng.
Hắn chỉ là nghiêm túc nhìn chằm chằm cô bé U hồn kia.
Cho đến khi...
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Minh.
Trong mắt chậm rãi có linh tính.
"Cảm ơn."
Hai từ đơn giản, nhưng lại có thể nói rõ mọi chuyện vừa phát sinh.
Lục Minh dùng quỷ khí của mười U hồn để cường hóa cô bé trước mắt, khiến cô bé một lần nữa có thể khôi phục được tâm trí của con người.
Đối với Tử Thần mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Đương nhiên, Lục Minh mong rằng có thể có được một số hồi báo hài lòng từ cô bé này.
Cho dù không thể, hắn cũng không tiếc.
Bởi vì một kẻ thiếu thốn tình cảm như hắn, cũng không có loại cảm giác tiếc hận.
“Được rồi, kể cho chú nghe câu chuyện của cháu đi.”
Lục Minh ngồi trên bậc thang, bình tĩnh nói.
Sau đó, chỉ nghe “Oa” một tiếng, cô bé lại bật khóc thành tiếng.
Lục Minh: "..."
...
Khóc, chỉ là cảm xúc phát tiết.
Lục Minh vốn là người thiếu thốn tình cảm, thế nên hắn sẽ không khóc, nhưng mà hắn cảm thấy khóc cũng không có gì sai cả. Lục Minh không chán ghét con gái khóc.
Ừm... Chán ghét...
Hình như hắn cũng không có cảm xúc này.
Hắn chỉ im lặng chờ đợi.
Chờ khoảng mười mấy phút, cô bé kia cuối cùng cũng khóc xong rồi.
Lục Minh mặt không đổi sắc, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Kể cho chú nghe câu chuyện của cháu đi.”
“Cháu không biết nên nói như thế nào.” Cô bé nức nở.
Lục Minh bình tĩnh: “Nghĩ gì nói đấy, không sao...”
Cô bé nghĩ ngợi một chút, sau đó vừa nói vừa khoa chân múa tay: “Chính là...Cha mẹ nói là tận thế đến rồi, thế nên nhiệt độ ở nơi này mới lạnh như vậy...”
“Chú Tom chết rồi...”
“Mary cũng chết rồi, mọi người đều bị chết rét.”
Lúc cô bé này chết, đại khái là tầm tám, chín tuổi.
Trẻ con không hiểu được nhiều như vậy.
Thế nên, Lục Minh cũng chỉ có thể nghe được từ miệng cô bé những tin tức vụn vặt, rườm rà, hầu hết là vô dụng.
Nhưng mà không sợ vô dụng, chỉ sợ không nói.
Chỉ cần nói đủ nhiều thì chắc chắn vẫn sẽ có được những tin tức hữu dụng.
Cô bé nói rất lâu.
Lục Minh lúc này không chỉ biết được tên cô bé là Elle, mà cũng biết được đại khái tình hình của trấn nhỏ này.
“Elle chết từ khoảng năm năm trước, lúc đó nhiệt độ của thế giới này đột nhiên giảm xuống một cách quỷ dị.”
“Mọi người trong trấn không thoát ra được, chỉ có thể tự nghĩ cách cứu mình.”
"Con đường bị phong tỏa, mọi người bắt đầu đốn củi, gia cố phòng ốc, dự trữ lương thực, đồng thời tìm kiếm đường ra."
Những chuyện này hắn đều đã đoán được từ trước.
Cụ thể như thế nào thì cũng không đáng quan tâm.
Trọng điểm nằm ở chỗ, trong khung cảnh băng tuyết ngập trời, lương thực càng ngày càng ít, người chết càng ngày càng nhiều. Mãi mà không tìm thấy đường ra, những người may mắn sống sót sau đó cũng phải đối mặt với một thảm cảnh tuyệt vọng.
Hết thức ăn.