Trong một thế giới cô đơn.
Một người và một chó, nhưng lại chẳng cô đơn.
Lục Minh chỉ cảm thấy lạnh.
Ngay cả khi mở cánh cửa vỡ của lều câu, tiến vào trong phòng thì cái lạnh vẫn không hề giảm đi.
Lều câu làm bằng gỗ, không đủ để giữ ấm.
Mà căn cứ theo tình hình thì Lục Minh suy đoán, nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Nhiệt độ trong phòng gần như bằng với nhiệt độ bên ngoài, ngoại trừ chuyện chắn gió thì nơi này cũng chẳng khác gì bên ngoài cả.
Chẳng qua, khi Lục Minh nhìn xuống mặt đất thì hắn vẫn phát hiện ra được một vài thứ có thể cứu mạng mình.
“Áo khoác bông vải, cứ dùng tạm đã.”
Áo khoác bông vải hơi cũ nát, nhưng cũng không hư hao, vẫn có thể làm ấm cơ thể được.
Mà từ hình dáng của chiếc áo khoác này thì Lục Minh cũng đoán những sinh vật ở đây có trí khôn, thậm chí có thể gọi là “con người”- hình thể không khác gì con người ở thế giới thực.
Dự trữ củi."
Những đống củi lộn xộn chất đầy khắp sàn nhà - đây là nguyên liệu để sưởi ấm và đun sôi nước, đồng thời cũng là hơi ấm duy nhất trong thế giới lạnh lẽo này.
Diêm và củi là đối tác tốt nhất của nhau.
Nơi này cũng có.
Thậm chí còn có một nồi sắt để đun sôi nước.
Nếu như dùng thuật ngữ trò chơi để gọi, vậy thì địa điểm này có lẽ tương đương với thôn Tân thủ.
Những đồ vật tồn tại ở đây đại khái chính là những trang bị ban đầu mà hệ thống phó bản toàn cầu cung cấp cho người chơi.
Rất chu đáo.
Mà, điều càng “chu đáo” hơn chính là...
Nơi này còn cung cấp cho Lục Minh cả “vũ khí.”
Một cây đao bổ cửu, còn bị gãy.
“Méo mó có hơn không.”
Lục Minh nhặt cây đao bổ củi lên, hua hua thử hai lần, sau đó giắt vào hông.
Từ chi tiết nhỏ này, Lục Minh có thể đoán được càng nhiều tình tiết hơn.
“Cung cấp vũ khí đồng nghĩa với việc có thể phải chiến đấu.
Ừm, hoặc cũng có thể là mình nghĩ nhiều rồi, đao bổ củi chỉ dùng để chặt củi thôi... Nhưng mà, vẫn nên cẩn thật một chút vẫn hơn.” Không thể bỏ qua sự uy hϊếp của bất cứ sinh vật nào.
Tuy nhiên, nếu như nhìn từ một góc độ khác thì sinh vật có mối uy hϊếp, nhưng cũng có thể là nguồn cung cấp thức ăn.
Lục Minh không mang theo đồ ăn, thế nên cây đao bổ củi này đối với hắn mà nói cũng chưa nói rõ được là tốt hay xấu.
...
Mười phút sau.
Ngọn lửa ấm áp bốc lên, xua tan cái lạnh, đồng thời cũng chiếu sáng gương mặt tê liệt của Lục Minh.
Hi Vọng thậm chí còn chẳng thèm quan tâm liệu ngọn lửa này có khi nào thiêu rụi bộ lông xinh đẹp của nó hay không, cứ thế sán lại gần để cảm nhận hơi ấm.
“Gâu gâu gâu.”
Đúng lúc đó, Hi Vọng sủa lên mấy tiếng, Lục Minh cũng gật đầu.
"Đây không phải là nơi trú ẩn tốt. Hơn nữa chúng ta còn cần tìm kiếm nguồn thức ăn."
“Tao đã phái lính canh đi xem rồi, tin tức sẽ được truyền về sớm thôi.”
Vừa rồi Lục Minh đã phóng xuất một lượng lớn U hồn trong thân thể mình ra ngoài.
Những U hồn này chịu trách nhiệm thu thập thông tin.
Thậm chí, còn có thể giúp đỡ Lục Minh ngăn cản một phần nguy hiểm.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Chỉ vài phút sau, một ông lão râu tóc bạc phơ xuyên qua tường lều, bay tới trước mặt Lục Minh.
Một tiếng quỷ ngữ trầm thấp vang lên bên tai hắn.
Đến khi Quỷ hồn dứt lời, Lục Minh mới gật đầu.
“Cách đây không xa có một trấn nhỏ, trên núi xa xa có dấu vết của sinh vật, nhưng đám U hồn không nhìn thấy được dáng vẻ cụ thể của những sinh vật đó.”
“Căn cứ theo dấu chân thì có thể phán đoán ra, những sinh vật đó giống như sói.”
“Thế có nghĩa là, chúng ta có đồ ăn rồi.”
Chỉ có điều...
Chó là họ hàng gần của sói, không biết Hi Vọng có nỡ tấn công hay không.
Lúc này, Hi Vọng không hề biết suy nghĩ của Lục Minh, chỉ chăm chăm sưởi ấm.
Lục Minh cũng rất thích cảm giác ấm áp này, thế nên hắn ở lại nơi này hơn nửa tiếng.
Chờ đến khi nhiệt độ thân thể ấm áp lên thì Lục Minh mới đứng dậy, đẩy cánh cửa lều lạnh lẽo.
Thời gian hiện tại khoảng chừng một hai giờ chiều.
Nhiệt độ không khí hình như đã tăng lên một chút, khoảng chừng âm 30 độ.
Nhưng chút thay đổi này chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên, sau khi Lục Minh mặc thêm chiếc áo bông kia thì cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Dưới sự chỉ dẫn của U hồn, Lục Minh thay đổi phương hướng. Hắn đi về phía trấn nhỏ, Hi Vọng ở bên cạnh vừa sủa inh ỏi, vừa bất đắc dĩ đi theo Lục Minh.
Nó không nỡ rời xa sự ấm áp này.
Nhưng mà, giống như Lục Minh đến đây vẫn lo lắng cho Hi Vọng, Hi Vọng cũng không nỡ rời xa Lục Minh.
...
Trấn nhỏ cách lều câu khoảng chừng hai ngàn mét.
Khoảng cách nhìn thẳng thì không hề xa, nhưng đường đi thì cong cong quấn quấn. Nơi này che khuất tầm nhìn, đây cũng là lý do khi vừa đến Lục Minh lại không phát hiện ra trấn nhỏ.
Mãi cho đến khi vào trấn, nhìn những căn biệt thự gỗ kiểu châu Âu ở nơi đây, Lục Minh mới có nhiều suy đoán hơn về thế giới này.
"Loại công trình này có khả năng chống lạnh không tốt lắm. Nói cách khác, khí hậu ban đầu ở đây hẳn là khá ấm áp và dễ chịu."
"Nhưng suy luận này mâu thuẫn với suy luận lúc ở trong lều câu.”
Mọi người đều biết, lều câu được xây dựng để đứng trên mặt băng, chứ không thể nổi trên mặt nước.
Thế có nghĩa là, nơi này ban đầu không hề có lều câu.
“Vậy thì còn một suy đoán nữa: Tai nạn đột phát, đường sá bị phong tỏa, những người trong trấn nhỏ chỉ có thể tự mình cứu mình, lều câu chính là một trong những thành quả tự cứu của bọn họ.”
Có rất nhiều chứng cứ minh chứng cho luận điểm này.