Bàn tay trên cổ cô ta siết chặt hơn, khiến Dương Mi Mi như một con cá bị dọa sợ, ngoài việc quẫy đạp thì không còn cách nào khác.
"Hừ."
Khi con cá này sắp biến thành cá chết, áp lực trên cổ cô ta đột nhiên biến mất. Người đàn ông trong phòng cũng biến mất.
Căn phòng rộng lớn lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ho của Dương Mi Mi. Cô ta phải mất một lúc lâu mới dám gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống. Thứ đè lên người cô ta là hai chiếc ghế, không có gì lạ khi cảm thấy nặng như vậy.
Hứa Đình Tri, Hứa Đình Tri...
Người này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật? Cô ta từng nghĩ anh ôn hòa và vô hại, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc. Nghĩ lại việc vừa suýt mất mạng, Dương Mi Mi ngay lập tức xóa bỏ mọi suy nghĩ trong đầu.
Không được, dù cô ta may mắn như thế nào, cũng không cần phải lấy Hứa Đình Tri. Cô ta có thể sống tốt dù không cưới anh, không thể đυ.ng vào loại người điên này!
Sợ hãi cái chết, ngày hôm sau, Dương Mi Mi ngoan ngoãn ra ngoài để làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Hứa Đình Tri làm thế nào mà khiến Dương Mi Mi phải khuất phục như vậy? Thật lợi hại."
Tần Trúc Tây cảm thấy có chút khâm phục. Dương Mi Mi là ai chứ? Cô ta là nữ chính, chưa bao giờ chịu thua, làm sao có thể cúi đầu nhận lỗi, đổ hết tội lỗi lên mình, căn bản là không thể. Cô ta chỉ chuyên làm chuyện xấu mà thôi.
Nhưng nếu Hứa Đình Tri lợi hại đến vậy, sao trong nguyên tác anh lại dễ dàng bị Dương Mi Mi hãm hại đến mức không thể gượng dậy nổi, thậm chí còn mất mạng?
Điều này thật kỳ lạ. Có phải vì sự xuất hiện của cô không? Hay là Hứa Đình Tri thuộc kiểu thiên tài, chỉ cần có điểm tựa thì anh có thể nhấc bổng cả thế giới, nhưng không có điểm tựa thì đến cả quả bóng rổ cũng không nâng nổi? Có lẽ nhờ có cô làm điểm tựa, anh mới có thể dễ dàng lật ngược tình thế.
Tần Trúc Tây không chắc chắn, nhưng cô ghi nhớ Hứa Đình Tri, chờ xem anh còn khả năng gì khác nữa.
"Anh Hứa rất lợi hại, anh ấy còn làm được cả kế toán nữa! Trước anh ấy, chưa từng có thanh niên trí thức nào làm được kế toán! Đội trưởng thậm chí còn giao cả công việc này cho anh ấy và để chú hai ra làm ruộng."
Tần Trúc Nam tỏ vẻ bí ẩn khi nói chuyện phiếm.
Thực ra, chuyện này chẳng phải bí mật gì, mọi người đều biết, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Hơn nữa, chuyện đã qua một năm rồi, chẳng ai còn hứng thú bàn tán.
Nhưng lời của cậu lại khơi dậy ký ức của Tần Trúc Tây.
Trong ký ức của cô, chú hai của đội trưởng luôn là người đảm nhận vị trí kế toán. Đây là một công việc tốt, không chỉ nhàn hạ mà còn được nhiều công điểm, ai cũng hiểu rõ điều này.
Nhưng một năm trước, khi Hứa Đình Tri đến, anh nhanh chóng được đề bạt, chỉ có ngày đầu tiên là ra đồng làm cỏ, sau đó anh luôn làm kế toán, và không ai thay thế được.
Đội trưởng nói rằng sức khỏe của Hứa Đình Tri không tốt, nên ông ta, với tư cách đội trưởng, phải chăm sóc cho các thanh niên trí thức, vì vậy mới giao công việc kế toán cho Hứa Đình Tri.
Ừm... Không biết mọi người có tin không, nhưng dù sao thì chẳng ai dám phản đối. Vì vậy, vị trí kế toán của Hứa Đình Tri vẫn vững vàng như bàn thạch đến tận bây giờ.
Hãy thử hỏi, trước mặt bạn có một người đàn ông đẹp trai, tính tình tốt, gia thế vững vàng, học thức cao và công việc ổn định, liệu bạn có thể nhìn đến ai khác nữa không?