Xuyên Vào Niên Đại Văn, Dựa Vào Hệ Thống Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý

Chương 42

Bà ta không muốn bị như thế.

Dương Mi Mi nhìn mẹ với ánh mắt như tẩm độc. Nghe xem bà ta đang nói gì kìa, con gái bà ta bị người ta nói là đê tiện, có nguy cơ bị nhấn l*иg heo, còn bà ta thì chỉ lo không có ai làm việc.

Thật là hèn mọn, nhu nhược, sao cô ta lại họ Dương chứ, sao lại sinh ra làm con của vợ chồng Dương lão nhị?

Trong ánh mắt cô ta tràn đầy hận thù, như muốn hủy diệt tất cả.

Mẹ cô ta nhìn thấy ánh mắt đó, rùng mình, lắp bắp nói.

"Nếu con không muốn làm việc thì cứ nghỉ ngơi đi, mẹ đi đây."

Dù đã không phải lần đầu nhìn thấy ánh mắt này của Dương Mi Mi, nhưng bà vẫn cảm thấy sợ hãi. Đứa con này thực sự do bà sinh ra sao? Ngày càng không nhận ra nó nữa…

Bà ta không biết rằng, du͙© vọиɠ có thể nuốt chửng con người, và nó cũng có thể hủy diệt một ai đó. Dương Mi Mi, với sự không cam lòng, đang bước đi trên con đường dẫn đến sự hủy diệt.

Đêm đó, Dương Mi Mi gặp ác mộng. Cô ta mơ thấy mình bị dìm xuống ao vì mối quan hệ không rõ ràng với một người đàn ông lạ.

Cô ta bị dọa tỉnh, thở hổn hển nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác ngạt thở khủng khϊếp. Cô ta ngồi dậy, định xuống giường uống nước để lấy lại bình tĩnh, vì tim đang đập quá nhanh.

Vừa ngồi dậy, cô ta phát hiện có điều gì đó không đúng. Trong phòng dường như có người? Một bóng người mờ mờ đứng ở góc phòng, đen sì, chỉ có thể thấy hình dáng chung chung.

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trùm một chiếc khăn lên đầu, rồi một vật nặng đè lên người. Miệng cô ta há ra định hét, nhưng phát hiện miệng mình đã bị bịt kín.

Là ai, rốt cuộc là ai? Hắn muốn gì?

Dương Mi Mi sợ hãi đến run rẩy.

"Dương Mi Mi, tôi không quan tâm cô là yêu ma quỷ quái gì, ngày mai cô phải làm rõ những tin đồn vu khống tôi. Nếu không, lần sau tôi sẽ không chỉ bịt miệng cô như hôm nay đâu, hiểu chưa?"

Người đàn ông vừa nói vừa bóp chặt cổ cô ta. Ngay lập tức, Dương Mi Mi không thể thở được. Cảm giác đó giống hệt như khi cô ta bị dìm xuống ao trong cơn ác mộng!

"Ưʍ."

"Ưʍ."

Không, đừng bóp cổ cô ta, đừng gϊếŧ cô ta! Không!!!

Dương Mi Mi trợn trừng mắt, và ngay khi cô ta cảm thấy mình sắp chết ngạt, người đàn ông cuối cùng cũng buông cổ cô ra.

"Nghe rõ chưa?"

Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo và cứng rắn.

Có lẽ vì qua lớp vải hoặc do cô ta bị bóp quá chặt đến ngất, tại sao giọng nói của người này lại giống Hứa Đình Tri đến vậy...

Ánh mắt của Dương Mi Mi trở nên mờ mịt.

"Tôi hỏi lại lần nữa, nghe thấy chưa."

Hứa Đình Tri lặp lại, tay lại siết chặt cổ cô ta. Dương Mi Mi rùng mình, lập tức run rẩy đáp.

"Nghe, nghe rồi, tôi biết rồi, xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa, hu hu hu."

Cô ta nghiến răng khóc rấm rứt, sợ rằng nếu khóc quá to, Hứa Đình Tri sẽ mất kiên nhẫn và bóp chết cô ta.

Quá đáng sợ, bình thường anh Hứa không nói chuyện như vậy, anh luôn dịu dàng. Sao sức mạnh của anh lại lớn đến thế, sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Anh thực sự định bóp chết cô ta, hu hu hu.

Dương Mi Mi không thể ngờ rằng Hứa Đình Tri, người cô ta tưởng dễ bắt nạt, lại là một con sói dữ, sẵn sàng xông vào nhà gϊếŧ người!

"Tôi chỉ cho cô đến hết ngày mai. Nếu tôi còn nghe thấy ai nói tôi có liên quan đến cô, tôi sẽ..."