Xuyên Vào Niên Đại Văn, Dựa Vào Hệ Thống Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý

Chương 41

"Mi Mi à, con nói thật với mẹ đi, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại chạy về như thế? Có phải..."

"Người đó có phải là Hứa Đình Tri không? Hay là người khác? Con nói đi, mẹ sẽ liều mạng để bắt anh ta chịu trách nhiệm với con!"

Mẹ Dương Mi Mi vừa khóc vừa nắm tay con gái, cẩn thận hỏi. Những lời đồn bên ngoài ngày càng khó nghe, nhưng đứa con này lại không chịu nói gì với bà, bà biết làm thế nào đây!

Dương Mi Mi chỉ liếc mẹ một cái lạnh nhạt, không nói gì.

Bà ta ngoài việc khóc thì còn làm được gì chứ? Nếu bà ta cứng rắn hơn, từ đầu đã ép bà nội đến đòi Hứa Đình Tri chịu trách nhiệm, thì mọi chuyện đâu đến nỗi này.

Hơn nữa, bây giờ cô ta cũng không biết phải làm thế nào. Mọi người đều nghĩ cô ta đã mất trinh, còn Hứa Đình Tri thì thoát được, vậy cô ta phải làm sao? Tiếp tục bịa chuyện nữa sao?

Dương Mi Mi đã quá bực bội, không còn tâm trạng đối phó với người phụ nữ đang khóc lóc này.

"Không cần bà quản, đừng xen vào chuyện của tôi."

Cô ta giật tay ra, ngồi sang chỗ khác.

"Mi Mi, sao mẹ có thể không quản con được? Con là con của mẹ, mẹ sinh ra con, đương nhiên mẹ phải lo cho con, mẹ sẽ lo cho con cả đời."

Người mẹ đáng thương nước mắt chảy ròng ròng. Nếu có cuộc thi xem ai khóc nhiều nhất, chắc chắn bà ta sẽ giành giải nhất. Cả ngày, ngoài làm việc ra, bà ta chỉ biết khóc, thậm chí có lúc vừa làm vừa khóc.

Không chỉ mẹ chồng và chồng, mà ngay cả Dương Mi Mi cũng không ưa bà ta.

"Đã bảo không cần thì không cần! Bà có thể ra ngoài được không? Tôi đã đủ phiền rồi! Bà nghĩ tôi muốn bà sinh ra tôi à? Cút đi!!!"

Dương Mi Mi hét lên, lật đổ cả bàn.

Giá mà cô ta là con gái của những người khác thì tốt biết bao. Từng người trong nhà đều khôn ngoan, chỉ có mẹ cô ta là ngu ngốc, chẳng biết gì cả, nhu nhược vô cùng!

Cô ta thật sự đã xui xẻo tám kiếp mới sinh ra trong bụng bà ta! Nếu không phải cô ta còn may mắn, nhặt được tiền, chắc bà già kia đã vứt cô ta lên núi cho sói ăn từ lâu rồi!

"Á!!!"

"Lại ầm ĩ nữa rồi! Nhà có bao nhiêu đồ mà cô phá hết vậy? Mau ra ngoài làm việc! Đàn ông lạ không cần cô, cô chỉ còn chúng tôi thôi! Còn ầm ĩ nữa, cẩn thận bị nhấn l*иg heo!"

Bà nội Dương ở bên ngoài lại tiếp tục mắng chửi.

Dương Mi Mi đã bị nhốt trong nhà mấy ngày rồi, không chịu ra ngoài, cũng không làm việc. Không ra ngoài thì nhặt tiền kiểu gì? Dù có may mắn đến mấy thì tiền cũng không thể rơi xuống từ mái nhà!

Cô ta ngu ngốc thật đấy, sao bà lại có đứa cháu gái ngu ngốc như vậy!

Không chỉ Dương Mi Mi không hài lòng với tình cảnh hiện tại, mà bà nội Dương cũng rất không hài lòng. Dù bà không thích đứa cháu gái này, nhưng trong số mấy đứa cháu gái, ngoài Dương Mi Mi ra, đứa nào cũng dễ bảo.

Nhưng Dương Mi Mi lại có may mắn đặc biệt, ra ngoài là nhặt được tiền. Con bé chết tiệt này không biết đã giấu bao nhiêu tiền riêng mà không nộp, thật là tức giận mà chẳng làm gì được!

Không được, lát nữa phải lục soát người và phòng nó thêm lần nữa! Bà không tin là không tìm được tiền!!!

"Mi Mi, đừng khóc nữa, bà nội con lại mắng rồi, ra làm việc với mẹ đi."

Vừa nghe thấy tiếng mắng, mẹ Dương Mi Mi liền rụt cổ lại theo phản xạ, vội vàng định ra ngoài làm việc. Không làm việc thì sẽ bị mắng nhiều hơn, thậm chí còn bị đánh và bỏ đói.