Đương nhiên là không rồi, không có gì ngạc nhiên khi Dương Mi Mi dùng mọi thủ đoạn để gả cho anh, ngoài cô ta ra, nhiều cô gái khác cũng thèm muốn Hứa Đình Tri.
"Chị, nếu chị cũng có thể làm kế toán thì tốt quá."
Tần Trúc Nam lải nhải một hồi rồi thở dài, nghĩ rằng nếu chị mình làm kế toán, chị sẽ không phải vất vả như bây giờ.
"Ồ, em định bảo chị giành mất vị trí của Hứa Đình Tri à? Thôi đi, chị có sức khỏe, còn làm việc được, Hứa Đình Tri thì không. Nếu anh ta mất công việc kế toán, dù không chết đói cũng sẽ chết vì kiệt sức."
Tần Trúc Tây lắc đầu, lại múc thêm cho mình một bát cơm.
Trong những năm này, người yếu đuối đã phải chịu đựng những ngày tháng khó khăn ra sao, cô hiểu hơn ai hết. Tần Trúc Nam may mắn có cô chăm sóc, còn Hứa Đình Tri thì phải dựa hoàn toàn vào bản thân.
Mặc dù không rõ gia thế của Hứa Đình Tri thế nào, tại sao anh lại phải xuống nông thôn, nhưng với người sức khỏe yếu, làm việc đồng áng có thể khiến anh kiệt quệ. Vì vậy, tốt nhất là để anh giữ công việc kế toán này.
P/S: Hứa Đình Tri trông có vẻ giảo hoạt, cô sợ tranh giành không lại còn bị mất mặt.
Khụ khụ khụ, thật ra đây mới là sự thật!
"Cũng phải, nhìn thanh niên trí thức Hứa trắng trẻo như vậy, chắc anh ta không làm nổi việc nặng."
Tần Trúc Nam bình phẩm về người khác, trong khi chính cậu cũng chẳng khỏe hơn ai.
"Đừng quan tâm đến chuyện của người khác nữa, mau ăn cơm của em đi. Ăn xong nhớ đi dạo rồi ngủ, nghe rõ chưa? Mỗi ngày phải đảm bảo vận động và ngủ đủ giấc!"
Tần Trúc Tây thúc giục.
Ăn ngon, ngủ ngon, lại còn vận động, cơ thể cậu chắc chắn sẽ cải thiện.
"Vâng, em biết rồi chị."
Tần Trúc Nam ngoan ngoãn gật đầu, chị bảo gì cậu nghe nấy.
Bên kia, Hứa Đình Tri nhìn vào mâm thức ăn tối om om của điểm thanh niên trí thức, chìm vào im lặng. Đến bao giờ anh mới có bữa ăn ngon đây? Bao giờ mới có một thanh niên trí thức biết nấu ăn đến đây?
Anh nhớ lại mùi thơm của món ăn từ nhà Tần gia hôm trước, rồi cả bánh khoai tây và khoai tây thái sợi mua ở chợ đen, miệng không khỏi tiết nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống.
"Đình Tri, sao không ăn? Không khỏe à?"
Trần Vĩ vừa ăn vừa hỏi, lo lắng cho Hứa Đình Tri.
Dù sao, Hứa Đình Tri cũng là người đóng góp nhiều lương thực nhất cho nhóm, anh đóng nhiều mà ăn ít, những người còn lại được lợi. Vậy nên quan tâm đến sức khỏe của anh là điều dễ hiểu.
"Không, tôi không đói, các anh cứ ăn đi."
Hứa Đình Tri lắc đầu rồi đứng dậy. Anh thực sự không nuốt nổi món ăn trên bàn, thà không ăn còn hơn.
Anh vừa đi, mắt mọi người sáng lên, lại có thêm khẩu phần! Chỉ có Chu Lị là lo lắng nhìn theo anh, nhưng tay cô ta vẫn không dừng chia phần ăn của Hứa Đình Tri.
Những thứ này đối với Hứa Đình Tri là khó nuốt, nhưng đối với các thanh niên trí thức khác, chúng lại là đồ tốt để lấp đầy bụng. Dù sao họ cũng làm việc nặng, không ăn nhiều thì không chịu nổi. Họ không nhàn hạ như Hứa Đình Tri.
Hứa Đình Tri đói cồn cào, nằm trên giường suy nghĩ.
Làm sao để có thể tự nhiên đến nhà một cô gái xin cơm mà không gây hiểu lầm đây? Tốt nhất là được lâu dài.
Không cần nghĩ nhiều, Hứa Đình Tri đã để mắt đến nhà Tần gia.
"Hắt xì!"
Tần Trúc Nam đang đi dạo thì đột nhiên hắt hơi.