Ngày Tận Thế Đến Rồi

Chương 7

Thu thập từ tất cả 11 phòng ở có kết quả khiến cô và mẹ bất ngờ. Hơn 5 thùng mì, 50 cân gạo, thịt heo, thịt gà, trứng, xúc xích. Cô dành thời gian chia mọi thứ làm 3 phần, để 1 phần thịt vào tủ đông của phòng mình, khiêng 1 phần cho lên ở phòng đầu tiên tầng 2 và đem 1 phần xuống dãy nhà dưới.

Trộm cắp sẽ bắt đầu xuất hiện có thể ghé đến bất cứ lúc nào, nên để chắc ăn cô cứ chia ra 3 nơi để giấu, với lại phòng cô cũng không đủ chỗ chứa. Hỗn loạn sẽ sớm diễn ra thôi!

Cô cũng chuyển bếp nhà mình qua phòng kế bên để rộng rãi không gian sinh hoạt cho cả nhà. Giờ cũng chả biết còn chủ phòng nào có thể lên được đến đây nữa không.

Ngoài ra cô cũng phát hiện thấy một bọc khoai tây đã mọc mầm, chắc ai đó về quê không ăn kịp, hạt giống cây xà lách, mồng tơi, rau càng cua, súp lơ, bắp cải, cải bẹ, ngô. Có đến hơn mười loại rau trồng khác nhau và số lượng bịch hạt khá nhiều.

Cô quá vui mừng với phát hiện này của mình, nhà cô có thể đủ ăn trong vòng vài tháng tới rồi.

Vất vả thêm bốn ngày nữa cô và mẹ mới hoàn thành phân chia và giấu diếm đồ dự trữ ở các phòng, cũng như chuyển bớt đồ để có không gian.

Tạm thời cô tính sẽ chưa trồng cây vội mà nhờ mẹ nghiên cứu các đặc tính và thời gian sinh trưởng từng cây. Những cây nào có thể gây giống lại.

Gia đình cô còn ở đây dài lâu, nên nếu trồng hết một lượt mà không ăn kịp thì rất phí vì hầu hết là cây ngắn hạn, bảo quản lâu ngày không được.

Buổi tối ngày thứ mười một, đang nằm ngủ, mẹ đột nhiên nói với cô vấn đề mà cô bỏ lỡ mất: " Nếu mất mạng, điện, rồi nước thì sao trời!"

Cô bật dậy theo bản năng rồi nói: "Đúng rồi, giờ mẹ con mình cần trữ nước sạch, còn điện thì chịu rồi mẹ ạ"

"Với từ mai nhà mình sẽ dùng bếp điện, bếp gas giữ lại sau, nhiên liệu sẽ càng khan hiếm hơn"

"Được, để mai mẹ xả nước vào thùng ở mỗi phòng cho" mẹ chịu tránh nhiệm giữ hai đứa cháu nhưng cũng sẽ tránh thủ phụ cô rất nhiều. Cô cũng không ngăn cấm, bây giờ là tận thế rồi, không biết ngày mai sẽ ra sao.

Cô nói: "Vâng, con cũng cần ra ngoài một chuyến nữa để tìm người sống quanh đây bàn bạc", "Cẩn thận nhé" mẹ cô nói.

"Con sẽ cẩn thận, cái gì cũng cần chuẩn bị trước một chút, mẹ cũng nghỉ ngơi đi"

Lo sợ và thiếu thốn đang bắt đầu bùng phát rồi đây.