Ngày Tận Thế Đến Rồi

Chương 8

Sáng ngày hôm sau, cô và mẹ chia nhau ra, cho 2 đứa cháu ăn sáng và để chúng tự trông nhau, đồ dùng như tivi cô đã tháo ra, chúng sẽ phải làm quen không thể lệ thuộc vào các video ca nhạc trên mạng.Cô tìm được một bể cá cảnh nhỏ đem xuống cho cô chị chăm sóc thêm. Cô em thì chỉ có thể nằm và ê a không nhận thức được gì cả.

Mẹ cô thì đi qua các phòng tìm đồ chứa nước. Cứ để ở mỗi phòng, vì cô và mẹ cũng không tha hết về phòng ngủ được. Để tránh nước bị tù gây muỗi, sẽ dùng từng đợt để tưới nước cho rau trồng.

Cô quyết định trồng hết khoai tây trước vào các thùng.

Kiểm tra và đổ thêm đất vào thùng xốp, để lại khoảng 10 cm từ miệng thùng. Tối qua cô đã cắt khoai tây củ thành từng miếng nhỏ và để chúng khô ráo, mỗi miếng có ít nhất một mắt chồi.

Đào những lỗ nhỏ trên bề mặt đất, cách nhau khoảng 15 cm. Sau đó đặt khoai tây củ vào các lỗ, với mắt chồi hướng lên trên. Rồi lấp đất lại, che kín các miếng khoai tây.

Để thùng xốp ở nơi có ánh sáng mặt trời đủ, tưới nước đều đặn hàng ngày.Tưới nước cho ẩm đất, nhưng không quá ướt.

Bây giờ thì tưới nước cho nó hằng ngày và bón phân hai tuần một lần, ba đến bốn tháng có thể kiểm tra rồi.

Cô gọi Như Ý ra để xem và hướng dẫn cho cô bé, cũng như giao thêm cho cô bé nhiệm vụ tưới nước hàng ngày cho đám khoai tây. Cô bé rất vui vẻ đồng ý.

Làm xong cũng đã vào giờ trưa, cô đem cháu đi rửa tay và vào phòng bếp để nấu cơm. Hiện tại nhà cô vẫn đủ ba bữa nhưng buổi sáng sẽ xen kẽ ăn mì. Nấu thêm ít thịt gà kho nước mắm, cơm trắng là đã thành một bữa.

Cô rất muốn trồng rau để cải thiện thêm, đỡ bị táo bón, đường ruột. Cô nhắm đến cái mảnh đất sân bóng sau nhà, nhưng nó hơi quá sức với mẹ con cô.

Đang ăn cơm thì cô thấy một tin nhắn từ một người bạn trong group khu trọ chung nhắn riêng tới: " Nhà cô vẫn còn đang ở trong đúng không?" Là Lưu Trí Thành, người thuê nguyên trệt để kinh doanh tạp hoá nhắn tới.

"Nếu nhà cô còn ở trong thì chiều ra ngoài, tổ trưởng dân phố tập hợp người dân lại"

Anh ta là dân buôn bán nên quan hệ rất rộng với người trong khu, nhưng với người trong dãy trọ thì không hoà hợp lắm. Do nhà anh ta buôn bán các mặt hàng tạp hoá nhưng giá luôn đắt hơn bên ngoài siêu thị lớn. Mọi người sẽ thường đi siêu thị mua đồ để tiết kiệm hơn chứ ít khi mua của nhà anh ta.

Những lúc cần lắm thì mới mua của nhà anh ta thì chị vợ luôn xéo xắt về việc không ủng hộ hàng xóm láng giềng gì hết, thành ra người trong khu trọ ít giao tiếp với nhà này.

Cô nói chuyện này với mẹ, mẹ cô nói: "Cũng tốt, nếu còn tổ trưởng thì sẽ có chút an tâm, dù sao mình cũng phải ở lại đây, đi xem họ như thế nào"