Giản Nhược Nam nhân lúc mọi người không chú ý móc ra một miếng điểm tâm từ trong hầu bao. Nàng lấy móng tay đặt một ít thuốc nhỏ xíu ở giữa miếng điểm tâm.
“Phụ thân, con ngựa này có lông màu hạt dẻ thật xinh đẹp, con nhìn rất thích. Con có thể cho nó ăn chút điểm tâm hay không?”
Ở hiện đại, tiểu hài tử ra cửa nhìn thấy động vật nhỏ luôn nghĩ đến việc cho động vật nhỏ ăn chút đồ ăn. Giống lúc này, trưởng bối đều sẽ rất phối hợp. Cũng không biết phụ mẫu cổ đại có làm như vậy hay không!
Giản Chương lập tức gật đầu đồng ý.
Giản Nhược Nam rất vui mừng, nàng lấy ra điểm tâm chuẩn bị trước đó đưa cho Giản Chương, cường điệu nói: “Phụ thân, cái này là cho ngựa, người không được ăn vụng.”
Giản Chương: “......”
Ăn vụng điểm tâm của ngựa, tầm nhìn của hắn ngắn như vậy sao? Lại nói, bên trong bỏ cương cường xuân dược, hắn dám ăn vụng sao?! Hắn cầm còn phải thật cẩn thận.
Đúng rồi, sao Nam Nam lại có loại đồ vật này?! Một tiểu cô nương sao lại có cái loại đồ vật này?! Nghe nói Nam Nam biết y thuật, chẳng lẽ thuốc này là nàng là sư phụ cho nàng?!
Chờ lát nữa phải kêu Mẫn thị hỏi một câu, nữ hài tử tiếp xúc với đồ vật như vậy không tốt lắm.
Giản Chương căng da đầu nhận lấy điểm tâm. Con ngựa màu hạt dẻ này thân hình cao lớn, da lông dài bóng mượt. Ở Đại Hạ nó được tính là một con ngựa tốt, còn quý hơn một chiếc xe BMW ở hiện đại. Chủ nhân thường không cho phép người ngoài cho ngựa ăn đồ bậy.
Người hầu trông coi ngựa thấy Giản Chương mặc quan phục, ba nữ quyến đều ăn mặc không tầm thường, Giản Nhược Nam trông xinh xắn đáng yêu. Sau khi Giản Chương bảo đảm sau khi ngựa ăn xong có xảy ra vấn đề gì hắn sẽ bồi thường, người hầu trông coi ngựa mới đồng ý.
Giản Chương thật cẩn thận vòng đến trước đầu ngựa, đút bánh quy cho con ngựa màu hạt dẻ ăn.
Giản Nhược Nam đứng bên cạnh, chắp tay trước ngực: 【Ngựa ơi ngựa ơi, thật sự rất xin lỗi, ta cũng không phải cố ý. Muốn trách thì trách tên khốn Cao Dương kia.】
【Ta bảo đảm sau khi việc này qua đi, ta sẽ tìm cho ngươi một con ngựa cái xinh đẹp! Lúc này đành để ngươi chịu thiệt thòi rồi!】
Mẫn thị + Giản Chương: “......”
Giản Tích Lộ: Muội muội thật lương thiện.
Ngựa màu hạt dẻ: Nàng thiện lương cái bíp!
Cương cường xuân dược quả nhiên hiệu quả rõ, mới vừa ăn xong không đến một phút, ngựa màu hạt dẻ bắt đầu dậm chân vẫy đuôi. Đầu nó không kiên nhẫn ngoái qua ngoảnh lại, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng phì phì trong mũi.
Giản Nhược Nam thấy thời cơ chín muồi, hỏi: “Wow, con ngựa này thật hoạt bát, ta có thể sờ nó một chút được không?”
Người hầu tông coi ngựa lôi kéo cương ngựa: “Có thể, nhưng là phải cẩn thận một chút.”
Ngựa màu hạt dẻ này vốn tính tình ôn thuần, hôm nay không biết sao lại thế này, cảm giác như nó có hơi bực bội. Người trông ngựa lo lắng xảy ra chuyện, dặn dò vài câu.
Giản Nhược Nam chậm rì rì đi qua, tay nàng còn chưa có sờ đến bụng ngựa đã bị Giản Chương kéo một cái trở về, bảo vệ ở trong ngực. Giây tiếp theo, con ngựa như bị nổi điên, nhón chân đá mạnh.
“Aaa ——”
Người trông ngựa không cẩn thận, bị đá ngã trên mặt đất.
Giản Nhược Nam lập tức tránh thoát khỏi Giản Chương, lạch cạch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
“Phụ thân, hu hu, con bị ngựa đá.”
Hệ thống: 【Nam Nam, kỹ thuật diễn xuất này của ngươi... nói như thế nào nhỉ, còn cần luyện tập thêm... Diễn đến kém như vậy, phụ thân ngươi sẽ tin sao?】
Giản Nhược Nam cũng cảm thấy không ổn, nàng ngã giả trân như vậy chỉ sợ Giản Chương sẽ không vì một chút việc nhỏ thế này mà xông vào nhà người khác.
Ai biết, giây tiếp theo Giản Chương lập tức phẫn nộ: “Con ngựa này của ngươi làm nữ nhi ta bị thương, còn không mau gọi chủ nhân các ngươi tới!!”
Mẫn thị và Giản Tích Lộ cũng lo lắng sốt ruột vây quanh lại, kéo chân Giản Nhược Nam lăn qua lộn lại kiểm tra, miệng còn không ngừng dò hỏi: “Bị thương ở chỗ nào? Có đau lắm hay không?”
Giản Nhược Nam: “Hu hu, con đau không đứng dậy được.”
Giản Chương lập tức tiến lên muốn liều mạng với con ngựa màu hạt dẻ.