Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 40: Nam Nam hiếu thuận, hố phụ thân

【Sao lại thế này, ta bỗng có suy nghĩ muốn nỗ lực một phen để cho hệ thống thăng cấp, thăng cấp là có thể nhìn được hình ảnh!】

Mẫn thị: “......”

Giản Chương: “......”

【Tức phụ (con dâu) mang thai ăn nhiều trứng gà, bà mẫu (mẹ chồng) nhà này liền muốn đánh muốn gϊếŧ. Nam nhân cũng là cái chân tôm mềm, nhìn mẫu thân mắng thê tử mà một lời nói đỡ cũng không có, nhu nhược!】

【Ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, còn gọi gì là nam nhân?!】

Mẫn thị và Giản Tích Lộ cùng quay đầu nhìn thoáng qua Giản Chương. Ở trong phủ, Mẫn thị thường xuyên bị Thi thị làm khó dễ. Đại Hạ trọng hiếu, biết rõ lão phu nhân cố ý làm khó, thiên vị nhị phòng tam phòng nhưng Giản Chương cũng không có cách nào.

Chỉ cần không phải quá phận, Giản Chương đều để Mẫn thị nhẫn nhịn. Mẫn thị nhẫn nhịn một lần chính là mười mấy năm.

【Cái gì mà nhẫn nhịn, nói trắng ra là nam nhân không có bản lĩnh, để thê tử chịu thiệt thòi, hèn nhát!】

Giản Tích Lộ gật gật đầu, nếu phụ thân nhập các bái tướng, tổ mẫu chắc chắn không dám ngấm ngầm làm khó mẫu thân.

Giản Nhược Nam nghe tin tức, trong lòng còn nổi lên bài hát: 【Ngươi gọi gì là nam nhân, gọi gì là nam nhân, thê tử bị đánh chửi ngươi lại chẳng quan tâm...】

Ca khúc cải biên từ 《Gọi gì là đàn ông》 của Châu Kiệt Luân. Đừng chê! Giản Nhược Nam hát cũng không tệ lắm.

Giản Chương: “......”

Nam Nam, mau đổi nhà khác. Chuyện nhà này không dễ nghe gì.

Giản Tích Lộ: Muội muội nói đúng, hát cũng đúng.

Mẫn thị: Nữ nhi không chỉ có biết y thuật, còn biết âm luật.

【Này, nhà này được, phụ từ tử hiếu, gia đình hòa thuận. Phụ thân mẫu thân cảm xúc ổn định chưa bao giờ đánh chửi con cái, hy vọng phụ mẫu của ta cũng có thể như vậy.】

Giản Chương và Mẫn thị nhìn thoáng qua nhau.

【Nữ chủ nhân nhà này muốn sinh, nam chủ nhân sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng...... Ây, nam chủ nhân nhà này chẳng phải là Cao Dương sao!!!】

【Chính là nơi này!!!】

【Phụ thân à!!! Người xông lên đi!!!】

Tuy rằng thế giới nội tâm của Giản Nhược Nam phong phú ồn ào náo động nhưng ngoài mặt lại rất điềm nhiên, dốc sức đóng vai một tiểu nữ hài thẹn thùng. Nàng nắm tay Mẫn thị, đi rất chậm, trong lòng cân nhắc xem làm thế nào nhắc nhở Giản Chương.

Cửa lớn nhà này đóng chặt, hai bên cửa lớn có hai cột lớn. Trên thanh gỗ khắc hình kỳ lân, ngụ ý là cát tường. Cạnh cửa còn có con ngựa lớn, ngựa này da lông bóng mượt, thân hình béo tốt khỏe mạnh. Tất cả thể hiện chủ nhân nhà này rất tôn quý, phù hợp thân phận đích thứ tử Bình Quốc Công phủ của Cao Dương.

Theo Giản Nhược Nam dừng lại bước chân, Giản Chương và Mẫn thị cũng dừng lại. Có điều cửa lớn nhà người ta đóng kín mít như vậy, tùy tiện đi gõ cửa thì người gác cổng chắc chắn sẽ không để cho bọn họ đi vào.

Nói nữa, nữ chủ nhân trong nhà sinh hài tử càng sẽ không để cho ai vào cửa quấy rầy. Bọn họ làm sao tìm được lý do đi vào đây?

Giản Nhược Nam cũng đang khó khăn.

【Hay là ta nói ta thích con ngựa này, để phụ thân ta đi xem ngựa. Ngựa không thích nhất là người lạ tới gần, một khi người lạ tới gần nó sẽ đá người. Chỉ cần con ngựa này đá phụ thân ta một cái là có lý do gõ cửa gọi người!】

Giản Chương: “......”

Con cũng thật có hiếu đấy?! Có thể đổi cách khác hay không?!

Giản Chương cũng không dám nghe chủ ý của Giản Nhược Nam, bị con ngựa kia đá một phát sẽ chết người đó.

【À à à, ta có cách rồi! Thống tử, đưa ta túi cương cường xuân dược (thuốc tăng cường sinh lý) kia ra đây!!!】

Hồi trước khi rút thưởng, không phải rút được một túi cương cường xuân dược sao, hiện giờ nó có tác dụng rồi!

Hệ thống: 【Ký chủ, ngươi muốn làm gì? Tứ hoàng tử cũng không có ở đây mà?!! Thứ đồ vật kia cực kỳ hiếm có quý giá, toàn bộ trung tâm đổi thưởng chỉ có một túi, dùng một chút mất đi một chút!】

Giản Nhược Nam: 【Ngươi câm miệng cho ta!!!】

Lui ra đi, phế vật!

【Túi cương cường xuân dược này là cho ngựa dùng, ngựa cuồng lên, không cẩn thận “làm bị thương” chúng ta. Vậy là có lý do vào nhà.】

【Nhưng để ai tới cho ngựa ăn thuốc đây?】

Tiếng lòng của Giản Nhược Nam ngưng lại. Ba người Mẫn thị, Giản Tích Lộ, Giản Nhược Nam đồng lòng nhất trí nhìn Giản Chương.

Giản Chương: “......”

Có việc thì để phụ thân làm.

Giản Chương cảm thấy nếu như hắn không làm, thật sự sẽ không được gọi là nam nhân.