Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 22: Còn bị nấm chân?

Thiếu nữ cổ đại búi tóc đơn giản, tiểu nha hoàn chải đầu xong cầm lấy một lọ tinh chất hoa quế đặt trên bàn trang điểm đổ vào bàn tay xoa xoa tán ra, sau đó bôi lên trên tóc Giản Nhược Nam.

Giản Nhược Nam xoay người tránh tiểu nha hoàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiểu nha hoàn: “Hồi Ngũ tiểu thư, đây là tinh chất hoa quế dùng để bôi lên tóc.”

Giản Nhược Nam không thích bôi thứ gì trên tóc cả, da đầu sạch sẽ không dính thứ gì là thoải mái nhất: “Ta không cần cái này.”

Rửa mặt xong xuôi Mẫn thị tự mình giúp nàng buộc lại hai hầu bao.

“Một hầu bao để túi thơm, một hầu bao để ít bạc vụn có thể dùng thưởng cho nha hoàn linh tinh.”

“Con mới từ thôn trang trở về, xem con muốn tiếp tục ở với mẫu thân hay là một mình ở một viện đây?”

Giản Nhược Nam nghĩ nghĩ, “Tạm thời con muốn ở với mẫu thân hai tháng, chờ quen thuộc sẽ ở một mình.”

Mẫn thị cười nói: “Như vậy cũng tốt, có cái gì không hiểu Nam Nam cứ việc hỏi mẫu thân.”

Giản Nhược Nam cười đồng ý.

【Mẫu thân của ta quá là dịu dàng mà, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, quả thực là tiên nữ hạ phàm!】

【Đây mới là cuộc sống!】

Ăn xong cháo tổ yến, Mẫn thị muốn đưa theo Giản Nhược Nam, Giản Tích Lộ đến Bình Quốc Công phủ làm khách. Trước khi đi, Giản Nhược Nam phải đến viện của lão phu nhân thỉnh an. Đại Hạ trọng hiếu đạo nhất, mấy chuyện thỉnh an như vậy, sau này ngày nào cũng phải đi.

“Lát nữa gặp lão phu nhân không cần quá lo lắng, hỏi cái gì đáp cái đó là được rồi.”

Thi lão phu nhân đối với nữ quyến đại phòng chưa từng dùng sắc mặt tốt gì, ngày thường cùng lắm là giữ khuôn mặt lạnh nhạt, chưa kể đến chuyện thường xuyên làm khó.

Mẫn thị và Giản Tích Lộ đều không thân với lão phu nhân. Giản Nhược Nam qua thỉnh an cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.

~

Trong Hỉ Thọ Viện, Thi lão phu nhân đang nghe ma ma nói đùa.

“Ngũ tiểu thư kia chính là cái đồ quê mùa, ngay cả dầu bôi tóc cũng chưa từng thấy qua. Buổi sáng tiểu nha hoàn chải đầu cho nàng, nàng còn hỏi tinh chất hoa quế là cái gì...”

Thi thị cười nói: “Mười tuổi mới đón trở về, tính tình thô lỗ cũng không biết phải gả ra ngoài kiểu gì.”

......

Giản Nhược Nam vừa đi, vừa kêu hệ thống báo dưa: 【Thống, báo chút dưa về lão phu nhân đi?】

Hệ thống: 【Được rồi.】

【Lão phu nhân đang cùng ma ma ăn dưa của ngươi đó?】

Giản Nhược Nam: 【Ta thì có dưa gì mà ăn?】

Hệ thống: 【Nói ngươi thô thiển quê mùa không cả biết dầu bôi tóc là gì, còn nói ngươi không thể gả đi được.】

Giản Nhược Nam: 【Không gả đi được?】

Hệ thống: 【Đúng thế!】

Giản Nhược Nam cảm thán từ đáy lòng: 【Không gả được là chuyện tốt mà!】

【Lão phu nhân còn thích hóng chuyện.】

Hệ thống: “......”

Hệ thống: 【Ngươi chú ý chút đi. Chẳng lẽ không sợ là mấy lời không nên này bị truyền ra ngoài sao?】

Giản Nhược Nam: 【Ai truyền đi cơ chứ? Lão phu nhân còn cắm tai mắt ở trong phòng mẫu thân ta sao?】

Hệ thống: 【Có đó! Một người gọi là nha hoàn Văn Tuyết.】

Giản Nhược Nam: 【Ồ, chờ lát nữa ta gọi nha đầu kia đến đây, tìm một cái cớ tống cổ ra ngoài.】

~

Hỉ Thọ Viện là viện lớn nhất toàn bộ Hầu phủ. Xuyên qua hành lang xoắn ốc, vòng qua màn che lớn, đi qua ba gian phòng, qua tiền viện mới đến thượng phòng.

Thi thị ngồi ở ghế La Hán, Giản Nhược Nam tiến lên hành lễ.

“Đứa trẻ ngoan, chịu khổ rồi, lại đây để tổ mẫu nhìn xem.”

Lão phu nhân mặc một cái áo ngoài màu đỏ thắm có hoa văn hình đám mây, đeo một bộ trang sức bằng vàng ròng, trên đai buộc trán nạm mấy hạt ngọc châu sa. Lão phu nhân hơn 50 tuổi nhưng nhờ chăm sóc kỹ càng nên thoạt nhìn ước chừng xấp xỉ 40 tuổi. Bởi vì bà hơi béo, nói chuyện nhiều sẽ hơi khó thở.

Tuy Thi thị không vui mừng tiếp đón một nhà đại phòng nhưng ngoài mặt giả bộ không tồi, bên ngoài biểu hiện ra là một tổ mẫu từ ái, hiền hậu.

Giản Nhược Nam chậm rãi đi qua, Thi thị vươn tay tới kéo nàng. Gần chạm đến tay, bỗng nhiên âm thanh máy móc quen thuộc vang lên ——

【Đinh ——】

【Lão phu nhân bị nấm chân.】

【Lão phu nhân ngày thường thích moi chân.】

Giản Nhược Nam vốn là một tiểu cô nương nhu nhược nhỏ yếu, bỗng nhiên nhảy lên văng ra, nhanh nhẹn như một con mèo bị làm cho giật mình.

【Mẫu thân ơi, nấm chân chính là vi khuẩn truyền nhiễm, là bệnh có thể lây cho người khác!】

【May mắn chưa chạm tay! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Suýt chút nữa đã bị lây bệnh!】

【Ai có thể nghĩ đến một tổ mẫu hòa ái dễ gần vậy mà là một lão phu nhân thích lén lút moi chân! Còn bị nấm chân!】

Mẫn thị: “......”

Giản Tích Lộ: “......”