Mẫn thị: “......”
Không cần hỏi đã biết Nam Nam thích cái gì. Thích bạc với vàng! Sở thích này có chút... quá thực tế. Đúng lúc trong kho của Mẫn thị có một tiểu mã bằng vàng ròng, nàng kêu Tàng Xuân đi lấy tới để vào trong hộp.
Giản Nhược Nam quỳ cả đêm ở từ đường, thật ra cũng không phải là quỳ cả đêm. Quỳ cũng có thể ngủ, chẳng qua là không thoải mái cho lắm thôi. Nhưng đối với loại cá mặn nằm nơi nào cũng có thể ngủ như Giản Nhược Nam mà nói thì vậy là đủ rồi.
Buổi sáng nàng được Mẫn thị đón về Tây Hà Uyển, đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên trong lòng ngực được đeo lên cái vòng cổ.
Giản Chương làm việc sấm rền gió cuốn, cả đêm tra xét chuyện năm đó Chu thị đánh tráo nữ nhi đã được tám chín phần mười. Sau khi xác nhận Giản Nhược Nam quả thật là nữ nhi thân sinh, Mẫn thị không chỉ tặng nàng một đôi tiểu mã bằng vàng ròng, còn cho người chế tạo một cái vòng cổ bảy tám lượng vàng cho nàng.
Giản Nhược Nam: !!
【Mẫu thân của ta ơi!!! Người thật sự là một người cực kỳ tốt bụng mà!!!】
【Vương Đức Phát, khấn tổ tiên thật sự hữu dụng!!】
Lần sau có cơ hội nàng vẫn muốn đi tế bái.
Mẫn thị: ?? *Vương Đức Phát lại là ai? Nghe giống như là tên của công tử nào đó, hay là tên vị công tử mà Nam Nam ái mộ? Trước tiên phải hỏi thăm một chút!
*Vương Đức Phát: thật ra là một câu chửi thề chứ không có vị công tử nào ở đây cả.
Mẫn thị biết nữ nhân không dễ dàng, hy vọng hai nữ nhi sau khi xuất giá có thể cùng phu quân hòa thuận yêu thương, cho nên đối với việc hôn sự sẽ tôn trọng ý kiến của nữ nhi. Nghĩ đến đây, Mẫn thị lại bắt đầu lo lắng cho hôn sự của Tích Lộ sắp tới.
Giản Tích Lộ năm nay 16 tuổi, Mẫn thị vốn muốn giữ nàng đến năm 18 mới gả đi. Vừa tháng trước, các nàng mới vừa trao đổi thϊếp canh với Định Quốc Công phủ. Thϊếp canh được đưa đi Khâm Thiên Giám hợp bát tự, đợi hai ngày nữa nếu bát tự hợp sẽ chính thức định ra hôn sự này.
Hợp bát tự cũng coi như là một quá trình không thể thiếu, giống như chứng minh hai bên vừa lòng. Khâm Thiên Giám hợp bát tự đều là “Duyên trời tác hợp”, là một loại điềm lành.
Nếu muốn lui hôn, phải nhân lúc trước khi hợp bát tự xong mua chuộc được thuộc quan của Khâm Thiên Giám. Để bọn họ nói bát tự hai người không hợp, không dễ hôn phối, chuyện này sẽ coi như đến đây là dừng lại.
Nếu không, qua nạp cát mới đổi ý, sợ rằng Tích Lộ phải gánh danh bị từ hôn, sau này lại muốn tìm một nhà gả qua sẽ khó khăn. Cho nên, hôm nay Mẫn thị quyết định đưa theo Giản Nhược Nam đến Bình Quốc Công phủ làm khách.
Phía bên Giản Chương cũng bắt đầu âm thầm điều tra Cao Dương có nuôi tận ba ngoại thất bên ngoài thật hay không.
Giản Nhược Nam nằm trên giường Bích Sa ở Tây Hà Uyển làm một giấc ngủ nướng. Nàng vừa mới trở mình liền có tiểu nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt chờ ở ngoài cửa.
Tàng Xuân nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ngũ tiểu thư, người thức dậy chưa?”
Giản Nhược Nam ngáp một cái, tưởng tượng đến bây giờ nàng đã là tiểu thư Hầu phủ, hạ nhân vờn quanh, mặc áo chỉ cần duỗi tay ăn cơm chỉ cần há mồm, suýt chút nữa cười ra thành tiếng. Không cần ngày ngày tăng ca thật là tốt, ngủ tiếp lát nữa đi.
Giản Nhược Nam vẫy vẫy tay bảo Tàng Xuân đi ra ngoài, còn mình trở mình quay vào bên trong, trùm kín chăn ngủ tiếp.
Tàng Xuân: “......”
Mỗi buổi sáng Mẫn thị đều phải đến Hỉ Thọ Viện thỉnh an Thi thị, hầu hạ Thi thị ăn sáng. Hôm nay không biết dây thần kinh nào của Thi thị không hoạt động, kêu Mẫn thị đứng đợi ở hành lang hơn nửa canh giờ.
Đến khi Mẫn thị trở về Tây Hà Uyển thì thấy ngay cửa đứng một đám nha hoàn. Bà nhỏ giọng hỏi: “Còn đang ngủ sao?”
Tàng Xuân gật gật đầu, che miệng cười nói: “Gọi rất nhiều lần nhưng không dậy nổi thưa phu nhân.”
Mẫn thị bất đắc dĩ cười cười, nói vậy hẳn là tối hôm qua tiểu nữ nhi cầu tài quá nghiêm túc, thật sự bị mệt mỏi rồi. Ở chỗ lão phu nhân ăn không ngon, Mẫn thị trở về còn muốn ăn thêm chút cháo tổ yến, điểm tâm gì đó lót bụng.
Mẫn thị vừa kêu người đặt điểm tâm lên bàn, chỉ thấy người trong ổ chăn động đậy một chút. Mẫn thị mở bát cháo tổ yến ra, hương thơm của đồ ăn ngon lan ra khắp phòng, một cái đầu tóc xù xù chui ra từ trong ổ chăn. Ngay sau đó, Mẫn thị nghe được một trận âm thanh nuốt nước miếng. Bọn nha hoàn không nhịn được cười trộm.
“Đồ ăn của con ta đã cất rồi, muốn ngủ tiếp cứ ngủ thêm lát đi.” Mẫn thị cười nói.
Giản Nhược Nam cũng ngủ khá đủ giấc rồi. Nàng ngồi dậy, đỉnh đầu là một ổ gà tóc rối, lại khiến cho đám tiểu nha hoàn buồn cười không chịu được.
Thấy cuối cùng thì Ngũ tiểu thư đã dậy, lập tức có tiểu nha hoàn rót một chung trà thanh hoa nhữ diêu, “Ngũ tiểu thư giải khát.”
Giản Nhược Nam nhận trà, mở nắp ra, một mùi hoa ập vào mặt. Trà thanh hoa nhữ diêu là dùng loại hoa tốt nhất, uống vào khiến người ta có cảm giác thoải mái tươi mới. Vừa uống một ngụm mỗi lỗ chân lông khắp toàn thân đều giãn ra, rất dễ chịu.
Một ngụm trà mới xuống bụng, lập tức có tiểu nha hoàn đưa khăn lông ấm cho Giản Nhược Nam lau tay lau mặt. Có nha hoàn hầu hạ nàng thay áo váy lụa màu xanh lục, lại có tiểu nha hoàn cầm lược gỗ giúp nàng chải đầu.