Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 20: Cạn lời

Nô bộc phía sau đều sửng sốt, gian phu là Nhị gia bọn họ đều thấy được. Nhưng biểu cảm này của Đại gia hình như không muốn cho bọn họ biết.

Thường Phúc lập tức lắc đầu: “Hồi Đại gia, không thấy được.”

Nô bộc phía sau cũng đều lắc đầu theo.

Giản Chương chỉ vào “Gian phu” bị vải đen ụp đầu: “Buộc miệng lại rồi đánh một trận. Bịt miệng hắn, cầm thiệp của ta đưa người đến nha môn.”

Thường Phúc dẫn người rời đi lại bị Giản Chương gọi lại.

“Thông tri lão phu nhân một tiếng, nói trong phủ có tặc lẻn vào, Ngụy di nương thông đồng với kẻ tặc. Đại gia muốn đưa kẻ cắp đến nha môn, hỏi lão phu nhân nên làm gì bây giờ?”

Thường Phúc gật đầu đồng ý.

“Chậm đã.” Giản Chương nghĩ nghĩ, “Vẫn là ta tự mình đi một chuyến thì hơn.”

Hắn tự mình đi, miễn cho sau này lão phu nhân chống chế.

~

Trong Hỉ Thọ Viện, Thi thị cơm nước xong xuôi đang nằm ở trên giường La Hán nhắm mắt dưỡng thần. Nha hoàn đứng bên cạnh cầm đấm mỹ nhân giúp đấm chân.

Sau khi Giản Chương đi vào hắn dùng vẻ mặt bi phẫn mà kể lại chuyện Ngụy di nương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt gian. Nói đến chỗ thâm tình còn khó nén bi thương. Hắn và Ngụy thị là thanh mai trúc mã, Ngụy thị vậy mà lén lút sau lưng hắn làm ra việc đồi phong bại tục thế này, hắn không khỏi đau lòng.

“Chuyện hậu trạch luôn do mẫu thân làm chủ, nhi tử muốn hỏi mẫu thân việc này nên làm thế nào bây giờ?”

Thi thị là phu nhân Tấn Dương Hầu. Mẫu thân thân sinh của Giản Chương là nguyên phối, Nhị gia và Tam gia mới là Thi thị thân sinh. Giản Chương là đích trưởng tử Hầu phủ nhưng vẫn luôn không được phong thế tử là do Thi thị ở phía sau đè nặng.

Vốn là phụ thân Ngụy di nương khởi phục, Giản Chương lại nhiều thêm một trợ lực. Lão phu nhân mắt thấy vị trí thế tử không tranh được, bà ta đang vô cùng sầu não. Không ngờ tới Ngụy di nương bị bắt gian tại trận, đây chính là chuyện cực tốt.

Lão phu nhân lập tức tỉnh táo tinh thần, “Đưa gian phu đến quan đi, Hầu phủ chúng ta không thể dùng tư hình. Dùng thiệp của phụ thân ngươi, phải nghiêm trị gian tặc.”

Tâm trạng lão phu nhân rất tốt. Nếu trừng phạt Ngụy thị, Giản Chương sẽ đắc tội Ngụy tuần phủ thành ra thiếu một người trợ giúp, nhiều thêm một địch nhân. Thật là thư thái mà!

Giản Chương: “Vâng, nhi tử đã biết.”

Nói xong chuyện Ngụy di nương, Giản Chương rèn sắt khi còn nóng nói luôn chuyện Giản Nhược Nam bị đánh tráo hiện giờ đã hồi phủ ra.

Trong nhà đại nhi tử có chuyện không may, bình thường hẳn là lão phu nhân rất vui mừng. Chỉ là nữ hài tử kia là Giản Nhược Nam, mười năm trước suýt chút nữa đã khắc chết bà ta, người như vậy có thể đón trở về sao? Lão phu nhân lập tức thể hiện bất mãn, trầm khuôn mặt không nói chuyện.

Giản Chương: “Trước đó nhi tử đã hỏi qua Trừng Duyên đại sư. Trừng Duyên đại sư đã giúp Nhược Nam làm pháp sự, cũng tự mình đảm bảo số mệnh của Nhược Nam đã được thay đổi.”

Từ trước đến nay lão phu nhân luôn mê tín, nếu như Trừng Duyên đại sư định luận bà ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Kêu nàng quỳ ở từ đường một đêm, xin tổ tiên tán thành đi.”

Giản Nhược Nam ăn dưa xong trở lại Tây Hà Uyển tiếp tục ăn cơm, mới vừa ăn no tám phần liền nghe được tin dữ nàng phải đến từ đường quỳ cả đêm.

Giản Nhược Nam: “......”

Trong từ đường Hầu phủ trưng bày bài vị liệt tổ liệt tông. Trước bàn thờ thắp bốn ngọn nến. Ngọn lửa ấm áp chiếu sáng lên toàn bộ từ đường, làm cho bóng dáng Giản Nhược Nam càng thêm lẻ loi.

Giản Nhược Nam quỳ gối trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện. Thân hình nàng nhỏ gầy, một người nhỏ bé quỳ gối trên đệm hương bồ giống như cánh lục bình rơi rụng trên mặt sông, có loại cảm giác thê lương và cô độc.

Thi thị đặc biệt phái một ma ma tới giám sát Giản Nhược Nam, bắt nàng quỳ suốt cả đêm. Giản Chương và Mẫn thị nhìn nữ nhi hiểu chuyện như vậy thì đau lòng. Mới từ thôn trang hồi phủ, còn chưa được hai ngày sống yên ổn lại phải chịu khổ.

Lòng Mẫn thị co rút đau đớn, “Không được, cho dù bị lão phu nhân quở trách bất hiếu đi chăng nữa thϊếp thân cũng phải đưa con bé về.”

“Không thể được, nàng làm như vậy sẽ khiến cho lão phu nhân càng không thích con bé. Đợi ngày mai hỏi một câu xem nó thích cái gì, bồi thường cho nó thêm đi.” Giản Chương nắm lấy tay Mẫn thị, bọn họ đều là người trưởng thành, làm việc không thể quá xúc động. “Nam Nam mười tuổi rồi, đợi ba năm nữa cập kê nàng có thể giúp con bé chọn một cửa hôn sự tốt.”

Mẫn thị rưng rưng, “Thϊếp thân nhất định giúp con bé tìm một nhà đàng hoàng.”

Giản Nhược Nam thành tâm quỳ lạy. Nghe nói ở từ đường cầu phúc rất linh! Thế gia đại tộc có chuyện gì quan trọng đều phải tới từ đường tế bái tổ tiên.

Giản Nhược Nam quỳ gối trên đệm hương bồ, biểu cảm trang nghiêm, nghiêm túc. Nàng chắp tay trước ngực, hành một đại lễ.

Sau đó, Giản Chương, Mẫn thị nghe được tiếng lòng của nàng ——

【Bạc tới! Bạc từ bầu trời tới! Bạc từ bốn phương tám hướng tới! Bạc tới trong lòng ngực ta!】

【Kim mộc thủy hỏa thổ, tổ tiên phù hộ ta mỗi ngày đều có vàng có bạc!】

【Vàng tới! Vàng từ bầu trời tới! Vàng từ bốn phương tám hướng tới! Che trời lấp đất tới! Vàng đến trong lòng ngực ta!】

【Mau tới! Mau tới! Mau mau tới!】

Giản Chương: “......”

Mẫn thị: “......”