Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 19: Nỗi khổ

Giản Chương nhìn bốn phía xung quanh. Cái nhà này, Mẫn thị nép ở một bên sau hòn non bộ, Giản Tích Lộ và Giản Nhược Nam thì ở bên cạnh rừng trúc, người đều đến đông đủ. Tất cả đều tới xem náo nhiệt.

“......”

Giản Chương muốn đuổi người đi, nhưng nghĩ lại cho dù có đuổi đi thì Mẫn thị và Tích Lộ vẫn có thể thông qua tiếng lòng mà nắm rõ tình hình hiện trường vụ án. Thôi, để các nàng xem đi, nói không chừng còn có thể thông qua tiếng lòng phán đoán xem đôi cẩu nam nữ này có nói dối hay không.

Giản Chương nâng lên chân, lại muốn đá tiếp. Giản Lang lăn trên một vòng mặt đất tránh thoát.

Giản Lang liếc ca hắn một cái, gấp giọng nói: “Nghe nói rừng trúc có hai cây hoa quỳnh ra hoa, đệ đệ cố tình tới ngắm hoa!!”

“Ừm... không ngờ tới đυ.ng phải Ngụy di nương ở đây. Ngụy di nương mới có được một viên dạ minh châu, nói là muốn tặng cho Ngụy tuần phủ muốn ta giúp nhìn xem. Lần trước mẫu thân có mua cho ta một viên dạ minh châu, đúng lúc ta có một chút mắt nhìn, có thể giúp...”

Giản Lang nói xong, lấm la lấm lét nhìn người trước mặt. Lời này của hắn có hai ý nghĩa, một là phụ thân Ngụy thị mới vừa thăng làm tuần phủ Tây Nam. Ngụy tuần phủ bình oan giải tội được đương kim hoàng thượng cố ý bồi thường, nói không chừng qua mấy năm sẽ triệu về Kinh Thành, nhập các bái tướng đều có khả năng. Ngụy thị không dễ động đến.

Thứ hai, hắn nhắc tới mẫu thân là vì hắn có mẫu thân che chở, Giản Chương cũng không thể dễ dàng động đến hắn. Ca ca tốt nhất là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Không nên vì một di nương....

Giản Chương tuy đang trong cơn giận dữ nhưng vẫn thu chân. Hắn trợn mắt lườm hai người đang quỳ trên mặt đất. Sắc mặt như muốn gϊếŧ người, trầm đến đáng sợ.

【Phụ thân ta yếu đuối vậy à, cứ vậy bỏ qua sao? Bắt được gian phu da^ʍ phụ, cứ như vậy chất vấn khô khan mà không động thủ sao?】

【Nón xanh trên đỉnh đầu lớn thế rồi, cho dù thế nào cũng nên cho mỗi người hai cái đánh đi chứ!】

【Đúng là có hơi vô dụng.】

Giản Tích Lộ âm thầm gật đầu. Phụ thân nàng có đôi khi thật sự rất vô dụng! Đặc biệt là mỗi lần lão phu nhân làm khó mẫu thân, phụ thân ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.

Mẫn thị cũng vui sướиɠ trong lòng. Nam Nam nói rất đúng, nên để Giản Chương nghe một chút miễn cho hắn luôn cho rằng bản thân luôn vì cái nhà này nhẫn nhục phụ trọng cỡ nào.

Giản Chương: “......”

Bị mắng là yếu đuối, trong lòng buồn tủi. Lão phụ thân khổ mà không nói nên lời.

【Để ta nhìn xem, vì sao phụ thân ta phải nhịn nhục như vậy? À à, hóa ra phụ thân Ngụy thị vừa mới khởi phục, thăng làm tuần phủ Tây Nam. Vậy là phụ thân ta cố kỵ Ngụy tuần phủ, không dám động thủ.】

Giản Chương buông tiếng thở dài, đáy mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Thế gian vạn sự không phải trắng đen rõ ràng, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, có đôi khi không thể không thỏa hiệp.

【Vừa mới khởi phục, vậy càng hẳn là nên đánh mới đúng?!】

Giản Chương: ??

【Ngụy tuần phủ mới nhậm lại chức quan, chắc chắn sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm. Chuyện nữ nhi Ngụy gia làm thϊếp đã là vết nhơ, đây làm thϊếp còn vụиɠ ŧяộʍ với người khác bị bắt quả tang, ông ta chỉ sợ không thể tự mình đánh chết nữa kìa. Nữ nhi khác của Ngụy gia còn muốn gả chồng hay không? Ta mà là Ngụy tuần phủ, ta sẽ chỉ hận không thể đánh chết nàng!】

Giản Chương: !! Nam Nam nói rất có đạo lý.

Giản Chương nhìn Ngụy thị đang run như cầy sấy, một chân đạp đến. Ngụy thị vốn mới sẩy thai, thân thể đang bất ổn, sau khi bị đá liền ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng.

Giản Chương: Sảng khoái!

【Ta lại nhìn xem vì sao phụ thân ta không dám đánh nhị thúc... Thì ra nhị thúc và phụ thân ta là huynh đệ cùng phụ thân khác mẫu thân, hiện tại lão phu nhân Hầu phủ chỉ thiên vị nhị phòng và tam phòng. Cho nên nếu đánh nhị thúc thì không chỉ phụ thân ta mà cả mẫu thân ta, tỷ tỷ, ca ca, đệ đệ của ta đều sẽ bị lão phu nhân làm khó dễ.】

Giản Chương vui mừng, tiểu nữ nhi rốt cuộc cũng biết nỗi khổ của hắn. Để cho Mẫn thị cũng nghe đi, hắn vì cái nhà này phải trả giá không ít. Đừng chỉ thấy hắn làm đến chức Hình Bộ thị lang, hắn cũng có rất nhiều nỗi khổ.

【Chuyện này cũng dễ làm mà, trực tiếp che đầu nhị thúc lại, đánh trước rồi lại nói. Lão phu nhân hỏi tới thì nói rừng trúc quá tối, bắt gian phu nên quá gấp, không thấy rõ.】

【Đến lúc đó nếu lão phu nhân trách tội xuống cứ nói là không nhận ra. Chẳng nhẽ lão phu nhân còn có thể mạnh mẽ ấn đầu bắt thừa nhận là có nhận ra à?】

【Nếu như không ngại mất mặt, cứ trực tiếp ném nhị thúc đến nha môn.】

Giản Chương: !! Còn có thể làm như vậy sao!??

Hắn đã sớm nhìn nhị đệ chướng mắt, từ nhỏ đã thường xuyên đoạt đồ của hắn, chỉ cần thứ hắn coi trọng đều sẽ không đến lượt hắn, ngay cả Mẫn thị cũng suýt chút nữa bị cướp đi. Hiện giờ không chỉ có đoạt di nương của hắn, còn cùng hắn tranh đoạt tước vị Hầu phủ. Giản Chương đã sớm muốn cho nhị đệ này ăn đòn một trận.

Hắn giơ tay, nô bộc phía sau đều tắt đèn l*иg, lập tức rừng trúc chìm vào bóng tối. Giản Lang chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một miếng vải đen ụp vào trên đầu, ngay sau đó mưa to nắm đấm rơi xuống đầu.

“Ây hu hu, ây, đại ca, ca, làm gì vậy, ca ——”

Giản Chương quay đầu nhìn về phía nô bộc đứng ngay bên cạnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi nhìn thấy gian phu trông như thế nào không?”