Ăn Dưa Lớn! Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Nghe Tiếng Lòng

Chương 18: Tây Môn Khánh cũng phải cúi đầu

Giản Nhược Nam được ma ma bế, vừa mới tới gần rừng trúc nàng nghe thấy giọng một nam một nữ nói chuyện với nhau từ phía hòn non bộ (núi giả) bên trong rừng trúc.

“Nhị Lang... hu hu hu, thϊếp thân bạc mệnh... hài nhi của chúng ta không giữ được...”

“Liên Nhi, không trách nàng, muốn trách thì trách Mẫn thị... đều do độc phụ kia khiến Liên Nhi chịu khổ...”

“Nhị Lang, ta vừa ra thai, trên người còn có dơ bẩn... không thể... a a...”

Sau hòn non bộ vang lên âm thanh không nên để lọt vào tai.

“Liên Nhi, nàng dùng miệng cũng được mà. Liên Nhi, ta rất nhớ nàng, Liên Nhi... Liên Nhi, nàng nói một chút xem ca ta lợi hại hay là ta lợi hại nào...”

“Nhị Lang, chàng thật đáng ghét... ưm ưm ưʍ...”

Bên hòn non bộ truyền đến tiếng xé y phục tích tích tác tác rồi giọng ưm ưm ư ư, quả thực rất khó nghe. Giản Tích Lộ che lỗ tai Giản Nhược Nam lại.

Giản Nhược Nam: ??

Giản Tích Lộ: “Muội muội còn nhỏ, ta sợ bẩn lỗ tai muội muội.”

Giản Nhược Nam nhìn tỷ tỷ, đôi mắt Giản Tích Lộ sáng trong, lóe sáng. Giản Nhược Nam bị che lỗ tai lại chẳng nghe được gì, có điều nàng cũng không để ý, nàng còn có hệ thống, hệ thống bán báo còn nhiều hơn nàng nghe ở hiện trường.

【Hiện trường ăn dưa thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Nếu có thể nhìn thấy hình ảnh thì tốt!】

Hệ thống: 【Nam Nam, ngươi nỗ lực kiếm điểm tích lũy, điểm tích lũy đủ rồi ngươi thăng cấp cho ta là có thể nhìn được cả hình ảnh.】

【Ngươi đùa ta à!】

Hiện tại đã trở lại Hầu phủ, mỗi ngày ăn ngon uống tốt, nhiều hạ nhân hầu hạ như vậy, làm cá mặn không thoải mái sao? Làm nhiệm vụ cái gì?

【Đừng có nói nhiệm vụ ở đây làm ảnh hưởng tâm trạng ta ăn dưa!】

Khi Giản Nhược Nam và Giản Tích Lộ tới nơi, tiểu nha hoàn của Ngụy thị và nô bộc của Giản Lang đều bị trói bịt miệng ném ở ven đường. Các nàng không dám đến quá gần chỉ đứng xa xa mà nhìn, vô cùng ăn ý mà vẫn duy trì yên tĩnh. Hai tỷ muội ăn dưa ăn vô cùng vui vẻ, đâu ra mà còn nhớ được hoa quỳnh ở chỗ nào.

Ở chỗ gần hòn non bộ hơn chút, Mẫn thị đang mang theo người thủ sẵn. Một nhà bốn người đáng ra nên ở trên bàn cơm cùng ăn tối thì bây giờ đều đến đông đủ. Giản Chương canh giữ ở ngoài hòn non bộ, tức giận trợn mắt thổi chòm râu!

Trời chưa tối hẳn, nhưng trong rừng trúc rất tối chỉ le lói chút ánh sáng xế chiều. Giản Chương vung tay lên, mấy nô bộc phía sau lấy đá đánh lửa ra thắp sáng đèn l*иg trong tay. Lập tức mấy chục cái đèn l*иg sáng lên, nửa rừng trúc bị chiếu đến đèn đuốc sáng trưng.

Hai người bên kia hòn non bộ bỗng nhiên bị chấn kinh, đồng thời yên tĩnh lại.

“Nhị Lang, sao bên ngoài lại sáng như vậy chứ?”

“Liên Nhi, nàng đừng sợ, để ta đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là tên nào không có mắt dám đến quấy rầy chuyện tốt của gia gia!” Khí thế dã nam nhân hơi kiêu ngạo.

“Lang ca ca, chàng phải cẩn thận một chút.”

“Liên Nhi yên tâm, trong phủ này có ai dám động đến một cọng lông của ta chứ?”

Giản Lang là nhị gia Hầu phủ, ngoại trừ phụ thân và ca ca hắn ra, hắn chưa từng biết sợ ai bao giờ. Áo ngoài hờ hững treo ở trên người, một tay hắn túm quần bước ra.

Giản Lang mới vừa mới ra khỏi hòn non bộ liền thấy Giản Chương khuôn mặt thâm trầm đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn.

“Ối, ca... ca... sao ca lại ở chỗ này...”

Giản Chương vén lên vạt áo, một chân đạp qua.

“Aaa ——” Giản Lang ôm bụng té ngã trên đất.

Giản Chương chỉ huy nô bộc phía sau, “Kéo người bên trong ra cho ta!”

Đám nô bộc hung dữ, chỉ trong chốc lát Ngụy thị đã bị kéo ra ngoài. Ngụy thị tóc tai rối bù, y phục lộn xộn nhìn Giản Chương. Nàng sợ tới mức hai hàm răng đánh vào nhau, bị ném xuống đất xong run run rẩy rẩy.

Giản Chương thật sự bị làm cho tức giận đến mức hồ đồ. Hắn liếc Giản Lang một cái, mắng: “Hôm nay trời còn chưa tối, các ngươi ở chỗ này làm gì?! Hả?!”

Giản Lang quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Ca, ca, đệ tới ngắm hoa!”

【Này này, nhị thúc này.】

【Ngắm hoa? Trong sơn động đen thùi lùi, sờ hoa còn khó. Nhị thúc lấy cớ này chống chế, quả là Tây Môn Khánh nhìn thấy còn phải cúi đầu!】

【Đúng là chân tình sáng chói, đến mức đầu phụ thân ta sáng lên!】

“Phụt ——” Giản Tích Lộ không nhịn được, cười phun.

Mẫn thị đứng nấp ở sau hòn non bộ, nhịn cười đến mức cả người khó chịu.