Bữa cơm này là Mẫn thị phân phó phòng bếp nhỏ làm, năm món mặn với một bát canh. Món chính là thịt dê, thịt dê chưng với sữa bò, ngũ vị cùng nhau rất bổ. Chủ yếu là Mẫn thị thấy thân hình Giản Nhược Nam gầy yếu.
Rõ ràng thời gian được sinh ra so với Giản Sơ Tuyết không khác là mấy nhưng lại thấp hơn Giản Sơ Tuyết nửa cái đầu, gầy như cây gậy trúc, cả người cũng giống không sức lực. Thường xuyên thấy nàng ngồi, nằm, dáng vẻ như không đủ sức, cũng không biết ở thôn trang bị ngược đãi thành bộ dạng gì.
Cho nên đồ ăn hôm nay đều là những món đại bổ. Ngoại trừ thịt dê chưng sữa bò, còn có củ cải hầm thịt dê, gà rừng hầm canh nấm, bánh nhân táo, vịt rừng nướng lúa mạch.
Mẫn thị thầm hạ quyết tâm, trong vòng nửa năm phải nuôi thân thể gầy nhỏ này của Giản Nhược Nam khỏe khoắn lại, sau đó mới dạy nàng quy củ.
Giản Nhược Nam đúng là có chút khí huyết không thông, nhưng nàng luôn ngồi, nằm, nguyên nhân căn bản vẫn là lười. Nếu để nàng biết ăn cho béo lên xong phải học quy củ, nàng cũng không ăn uống vui vẻ như vậy nổi.
【Thịt dê con này quá là mềm đi, vào miệng là tan, vào miệng là tan!!】
【Gà rừng này cũng tươi ngon, còn có nấm dại này nữa, ngon đến mức muốn rớt đầu lưỡi!!】
【Cái này ăn ngon, cái kia cũng ăn ngon, ăn ngon ăn ngon ăn ngon thật!】
【Ta không K, ta không K, khủng long cõng sói khủng long cõng sói, khủng long cõng sói khủng long cõng sói sói ~~~】
Mẫn thị: “......” Đứa nhỏ này, có phải có vấn đề gì hay không?
Giản Chương rời đi cũng không có một chút ảnh hưởng nào đối với Giản Nhược Nam. Nàng bưng bát vùi đầu ăn cơm, ăn đến lưng lửng dạ thì ngẩng đầu liền thấy Mẫn thị đang bưng bát, dáng vẻ như đang suy tư gì đó.
【Ơ không thấy phụ thân ta đâu, sao ngay cả mẫu thân ta cũng không ăn? Tỷ của ta cũng bưng bát nghĩ cái gì vậy?】
Mẫn thị: “......”
Thật sự là tâm ngứa khó nhịn.
Hầu phủ đề phòng nghiêm ngặt, nam nhân bên ngoài không thể vào được nội viện. Rốt cuộc là ai thần thông quảng đại như vậy, trời còn chưa cả tối hẳn đã lén lút gặp gỡ Ngụy thị?
Mẫn thị ăn hai gắp đồ ăn, cuối cùng thật sự là không nhịn nổi, đặt bát xuống.
“Các con ăn trước, mẫu thân đi xem phụ thân các con thế nào.”
Giản Nhược Nam không quá để tâm tiếp tục vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên, Giản Tích Lộ cũng đặt bát xuống.
“Nhược Nam muội muội, muội muốn đi làm quen Hầu phủ một chút hay không? Tỷ tỷ đưa muội đi ra ngoài dạo một lát.”
Giản Tích Lộ thấy mẫu thân rời đi, cũng bị câu đến mất hồn mất vía.
Giản Nhược Nam: “......”
【Giờ ăn cơm, dạo cái gì mà dạo cơ?】
【Ăn xong mới đi dạo không tốt sao?】
Giản Tích Lộ: “Ta ăn xong rồi.”
Giản Nhược Nam: “...... Tỷ tỷ ăn ít quá.”
Giản Tích Lộ: “Nhược Nam muội muội, nghe nói góc hướng tây bên cạnh cửa có hai cây hoa quỳnh ra hoa, muội có muốn đi ngắm hay không? Hai cây hoa quỳnh kia trùng hợp nở ở gần rừng trúc bên cạnh cửa hướng tây.”
Góc cửa hướng tây!! Không phải chính là nơi Ngụy thị yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?
Giản Nhược Nam rất muốn đến hiện trường ăn dưa, nhưng mà nàng lại tiếc một bàn đồ ăn ngon.
Giản Tích Lộ: “Kêu người lấy bếp lò hâm nóng đồ ăn, lát nữa chúng ta ngắm hoa trở về lại tiếp tục ăn.”
Giản Nhược Nam buông đũa xuống, theo Giản Tích Lộ tung ta tung tăng đi ngắm hoa quỳnh. Nhung Giản Nhược Nam đã ăn lửng dạ, thật sự là không đi nhanh được.
Giản Tích Lộ sợ đi muộn thì cái gì cũng đều không nhìn được nên vội kêu ma ma bế Giản Nhược Nam đi. Ma ma đã quen làm việc nặng bế Giản Nhược Nam đi nhanh như bay, Giản Nhược Nam đầy đầu dấu chấm hỏi.
【Tỷ của ta đây là muốn khiêng ta đi bán sao?】
Giản Tích Lộ kéo lên làn váy, bước đi như bay.
“Đi muộn hoa quỳnh khép lại mất, lúc đó không ngắm được nữa.”
Đều nói phù dung sớm nở tối tàn, hoa quỳnh nở hoa rất nhanh cảm giác như chỉ trong một cái chớp mắt, đi muộn quả thật không ngắm được.
Giản Nhược Nam cảm thán trong lòng: 【Tỷ tỷ của ta đúng là thần tiên, quả nhiên có tình thú, ngắm hoa cũng phải liều mạng như vậy.】
Giản Tích Lộ: “......”