Ai ngờ được Mẫn thị lại ôm nàng vào trong ngực, giọng nói dịu dàng như nước: “Đây là Ngũ muội muội của con, tên là Nhược Nam.”
Giản Sơ Tuyết thấy Mẫn thị thân thiết với Giản Nhược Nam như vậy, khó chịu nói: “Ngũ muội muội đến từ viện di nương nào vậy, trước kia sao ta chưa từng gặp qua?”
Mẫn thị: “Ngũ muội muội là do mẫu thân sinh ra.”
Giản Nhược Nam: !! Dễ dàng thừa nhận như vậy?!
【Không hổ là thân mẫu thân của ta, máu mủ tình thâm mà!】
【Mẫu thân mười điểm!!】
【Mẫu thân xinh đẹp, I LOVE YOU! Con có thể làm bất cứ chuyện gì vì mẫu thân!!】
Mẫn thị: “......”
Giản Sơ Tuyết: “Phải không vậy? Vì sao trước kia chưa từng thấy qua?”
“Đó là bởi vì......”
Kết quả điều tra vẫn chưa có, theo lý thuyết không thể cứ như vậy nhận thân. Chẳng qua Mẫn thị càng nhìn Giản Nhược Nam càng thích nên hơi vội vàng muốn nhận thân. Tuy rằng kết quả chưa có, nhưng thân thế Giản Nhược Nam tám chín phần mười là chính xác.
Mẫn thị nhìn Giản Chương, quăng nồi qua Giản Chương, “Con hỏi phụ thân con đi.”
Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Giản Chương, Giản Chương khụ khụ, “Con trở về chịu cấm túc trước, ta có việc cùng mẫu thân con thương lượng.”
Giản Sơ Tuyết: “......”
Giản Chương đuổi Giản Tích Lộ và Giản Sơ Tuyết đi rồi, lúc này mới cẩn thận đánh giá Giản Nhược Nam. Giản Nhược Nam có làn da trắng nõn, một đôi mắt to long lanh nước, so với Mẫn thị thì đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra. Chẳng qua tính tình, khí chất hai người thì khác biệt hoàn toàn.
Mẫn thị đoan trang độ lượng, là hình tượng điển hình chủ mẫu hào môn. Giản Nhược Nam vâng vâng dạ dạ, bề ngoài là một nha đầu nông thôn chưa hiểu việc đời nhưng Giản Chương nghe được tiếng lòng nàng, biết nàng bề ngoài nhút nhát, nội tâm lại rất hoạt bát.
Giản Chương và Mẫn thị đi vào nội thất, để Tàng Xuân và Tàng Thu hầu hạ Giản Nhược Nam ở nghỉ ngơi trên giường Bích Sa.
“Đại gia, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Mẫn thị hỏi.
“Với bên ngoài thì nói sức khoẻ Nhược Nam không tốt nên Trừng Duyên đại sư của Hồi Quốc Tự nói trước mười tuổi phải đưa đến Giang Nam nuôi mới có thể tránh tai cầu phúc. Hiện giờ nó đã tròn mười tuổi mới đón trở về. Đến lúc đó phu nhân dạy con bé một số quy củ, đưa nó đi ra ngoài giao tiếp là tốt rồi.”
Đại Hạ tin phật, Trừng Duyên đại sư nổi tiếng xa gần, nương theo hào danh của Trừng Duyên đại sư hẳn là không ai nghi ngờ. Hắn có chuẩn bị tốt trước là được.
“Phía mẫu thân, ta sẽ đi nói.”
Lão phu nhân mê tín, lúc trước lão phu nhân bệnh tình nguy kịch, suýt chút nữa không qua khỏi. Sau lại có một du tăng đến phủ, người này nói Giản Nhược Nam khắc thân, đưa Giản Nhược Nam tránh xa ra thì lão phu nhân sẽ gặp kỳ tích, bệnh nặng qua khỏi.
Chỉ sợ Giản Nhược Nam trở về rồi, lão phu nhân có đau đầu nhức óc gì thì tất cả đều trách đến trên đầu Giản Nhược Nam. Xem ra chuyện du tăng kia cũng là do Chu thị giở trò quỷ.
“Sơ Tuyết làm sao bây giờ?”
Mẫn thị rối rắm, vốn là nữ nhi được đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, bỗng nhiên biết không phải cốt nhục của mình tự nhiên có chút khoảng cách. Vừa rồi Giản Sơ Tuyết gọi bà là mẫu thân, trong lòng bà rất não nề.
“Nếu nàng cảm thấy trong lòng không thoải mái thì từ nay về sau tránh mặt con bé đi. Đợi qua mấy năm cho con bé một bộ của hồi môn rồi gả ra ngoài.” Giản Chương nói, “Còn Nam Nam sắp xếp ở chỗ nào?”
“Trước tiên cứ để Nam Nam ở cùng thϊếp đi.” Nữ nhi thân sinh thất lạc mười năm, Mẫn thị muốn tự mình nuôi dạy.
~
Giản Nhược Nam ngủ một giấc trên giường Bích Sa, khi tỉnh dậy đã tới giờ ăn cơm chiều. Trong phòng của Tây Hà Uyển, bọn nha hoàn đã dọn cơm xong.
Giản Nhược Nam rửa tay xong ngồi vào trước bàn La Hán nạm đá quý. Đây là bữa cơm đầu tiên của Giản Nhược Nam sau khi về nhà, Giản Chương và Giản Tích Lộ đều ở đây.
Mẫn thị sinh tổng cộng bốn hài tử, ngoại trừ hai nữ nhi còn có hai nhi tử. Đại nhi tử Giản Hóa Nguyên có công vụ phải đi xa một thời gian nữa mới trở về, tiểu nhi tử Giản Hóa Đằng đang theo học ở Quốc Tử Giám, một tuần trở về một lần.
Hai di nương ở bên cạnh hỗ trợ gắp thức ăn.
【Rốt cuộc là phụ thân ta có bao nhiêu di nương vậy?】
【Nam nhân đều là đại móng heo.】
Giản Chương: “......” Móng heo ở đâu ra? Không phải trên bàn chỉ có gà rừng sao?
Mẫn thị gắp miếng thịt gà rừng để vào trong bát của Giản Nhược Nam, phân phó Tàng Xuân ngày mai kêu nhà bếp làm một bát đậu trắng hầm móng heo.
Giản Nhược Nam đang ăn ăn thì âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên ——
Hệ thống: 【Có dưa.】
Giản Nhược Nam: 【Ăn.】
Ba người khác ngồi quanh bàn cơm hơi động đậy. Giản Nhược Nam còn nhai miếng xương sườn trong miệng, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa ăn dưa.
【Ngụy thị cũng thật lớn gan! Vậy mà dám gặp tình lang ở rừng cây nhỏ phía cửa tây của viện!】
【Thai vừa ra đã gấp không chờ nổi như vậy?!】
【Ồ ồ, hóa ra là ôm tình lang kể ra uất ức!】
【Ngụy thị khóc lên thật là *lê hoa đái vũ, như này ai mà chống đỡ được cơ chứ?!】
*lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc. Nguồn: dembuon.vn
Giản Nhược Nam ăn miếng cơm, vừa ngẩng đầu thì...
【Ơ, sao lại không thấy phụ thân ta rồi?!】
Mẫn thị và Giản Tích Lộ nhìn thoáng qua nhau, trong lòng thầm nói: Hẳn là đi bắt gian rồi.
Đáng giận! Các nàng cũng rất muốn đi xem.