Giản Chương một hơi xông ra ngoài, đi thẳng đến Đông Quang Hiểu Trúc của Ngụy thị. Tiền viện của Đông Quang Hiểu Trúc trồng một cây đào.
Cây đào này là nhân dịp Ngụy thị vào cửa mà hắn đích thân trồng xuống. Hồi ức ngọt ngào lúc trước bây giờ Giản Chương chỉ cảm thấy thâm tình của hắn như bị cho chó ăn.
Hắn đào đất lên, quả thật thấy phía dưới có chôn bã thuốc. Nói vậy chuyện đứa trẻ trong bụng Ngụy thị không phải của hắn cũng là sự thật.
Giản Chương nổi giận rồi! Nhưng chỉ dựa vào tiếng lòng và bã thuốc không đủ chứng cứ để định tội Ngụy thị.
Giản Chương gọi tâm phúc là Thường Phúc tới căn dặn: “Lấy bã thuốc lên, cho người mang đi kiểm tra xem đây là thuốc gì. Nhớ kỹ, việc này không thể lộ ra.”
Thường Phúc từ nhỏ đã đi theo Giản Chương, ngay cả Mẫn thị cũng không sai khiến được hắn. Cho nên Thường Phúc làm việc Giản Chương vô cùng yên tâm.
~
Giản Chương đi rất gấp, hấp ta hấp tấp. Sau khi hắn rời đi, một đám nha hoàn, ma ma ở Tây Hà Uyển bị bỏ lại mắt to trừng mắt nhỏ.
Mẫn thị được gia giáo nghiêm khắc, phụ thân là Lễ Bộ thị lang đương triều, bà ổn trọng hào phóng, cực kỳ trầm ổn. Thấy Giản Chương đi rồi, bà vẫn như cũ vững như Thái sơn.
Chẳng qua, Mẫn thị có hơi khó chịu trong lòng. Bà cố nhẫn nhịn nhưng sau cùng vẫn quyết định đi nhìn xem trong viện Ngụy thị có phải thật sự chôn bã thuốc hay không.
“Các ngươi ở đây chờ Đại gia, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Mẫn thị giao phó xong, dẫn theo hai ma ma đi thẳng đến Đông Quang Hiểu Trúc của Ngụy thị.
Nếu Ngụy thị thật sự chôn bã thuốc dưới gốc cây đào kia, vậy chứng minh tình báo của Giản Nhược Nam thật sự chuẩn. Hôn sự của Tích Lộ phải xem xét lại thật kỹ. Không phải bà hóng chuyện, bà chỉ đi xem vì muốn xác định tính chân thật của tiếng lòng.
Giản Tích Lộ cũng được Mẫn thị dạy bảo, đoan trang trầm ổn. Sau khi Mẫn thị rời đi, Giản Tích Lộ là đích đại tiểu thư, là chủ tử có địa vị cao nhất trong căn phòng này. Giản Tích Lộ đi theo Mẫn thị học quản gia một năm, ở trước mặt hạ nhân có chút uy tín, hạ nhân đều chờ nàng lên tiếng.
Nếu là thường ngày nàng nhất định sẽ vững vàng trấn trụ chỗ này, chờ phụ thân và mẫu thân trở về. Chẳng qua là nàng cần phải xác nhận tính chuẩn xác của tiếng lòng một chút.
“Ta nhớ tới còn có chút việc, các ngươi ở đây chờ phu nhân và Đại gia.” Giản Tích Lộ nói xong mang theo nha hoàn thϊếp thân rời đi.
Giản Tích Lộ không phải vì hóng chuyện, nàng là vì hạnh phúc nửa đời sau này của mình.
Giản Nhược Nam: ?? Sao đều đi cả rồi? Đi đâu vậy? Ngụy thị còn nằm ở đây cơ mà?
Ngụy thị cũng không hiểu ra làm sao, nàng ôm bụng, không biết có nên tiếp tục kêu khóc hay không.
Mẫn thị dẫn theo ma ma đi vào Đông Quang Hiểu Trúc của Ngụy thị. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Giản Chương đang cầm trong tay một cái cuốc, đào đất dưới gốc cây đào. Thường Phúc nắm một đống bã thuốc trong tay, trên bã thuốc còn dính đất, hiển nhiên là vừa đào trong đất ra.
Giản Chương: “......”
Mẫn thị: “......”
Thời điểm Giản Tích Lộ đến nơi, nàng nhìn phụ thân cầm cái cuốc, còn mẫu thân Mẫn thị mắt to mắt nhỏ nhìn trân trối gần đó.
“Phụ thân, mẫu thân hai người tới đây làm gì vậy?”
“Tích Lộ, còn con tới làm gì?”
“Mẫn thị, sao trong tay nàng lại cầm cuốc?”
“Tích Lộ, sao trong tay con cũng cầm cuốc?”
“Phụ thân, người đến đào bã thuốc sao?”
Ba người cùng suy nghĩ giây lát, lập tức rõ ràng. Hóa ra ba người bọn họ đều có thể nghe được tiếng lòng Giản Nhược Nam.
Giản Chương: “......” Hóa ra ta cũng không phải con trời chọn.
Tích Lộ: Thật tốt quá, mọi người đều có thể nghe được, ta không cần sợ hãi.
Mẫn thị: Hy vọng Nam Nam nói nhiều lời thật lòng hơn nữa.
~
Sau khi đào được bã thuốc, Thường Phúc mang bã thuốc ra ngoài tìm người giám định. Giản Chương lại lần nữa đưa theo Mẫn thị và Giản Tích Lộ trở lại Tây Hà Uyển.
Ngụy thị nhìn thấy Giản Chương trở về, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, một tay ôm bụng, một tay chống đỡ cơ thể. Dáng vẻ yếu đuối mảnh mai kia thật là thấy mà thương.
Nếu là trước đây Giản Chương đã sớm bị Ngụy thị mê hoặc đến năm mê ba đạo, hiện giờ hắn nhìn Ngụy thị chỉ cảm thấy phiền.
“Còn nằm ở đây làm gì, còn không nâng người trở về!”
Mẫn thị: “Đại gia, sao chép 《Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh》 xong thì đưa đến đâu?”
【Phụ thân ta thật sự có tâm mà, còn cầu phúc cho con nhà người khác nữa!】
Mẫn thị: “......” Sắp không nhịn được.
Giản Tích Lộ: Phụt ——
Giản Chương: “......”
“Chép cái gì mà chép, không chép!”
“Đen đủi!”
【Hả? Sao lại không chép nữa.】
【Sao phụ thân ta lại thất thường như vậy, chẳng lẽ là phụ thân đến kỳ à?! *Đại di mụ của phụ thân đến rồi?】
*Đại di mụ đến/ bà dì đến: Đến kỳ kinh nguyệt, rụng dâu.
Giản Chương: “......” Đại di mụ của phụ thân đến lại là ý gì? Nghe giọng điệu không giống như lời hay.
Còn Ngụy thị chấn kinh rồi. Sao Đại gia lại thế này, vừa rồi còn tình ý chân thành với nàng, đi ra ngoài một chuyến trở lại liền không nhận người.
Ngụy thị rời đi, Giản Sơ Tuyết lại lần nữa hoạt bát lên, nàng nhìn Giản Nhược Nam: “Mẫu thân, vị muội muội này là ai vậy?”
Giản Nhược Nam hơi hồi hộp, vị này chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này. Làm nữ chính đúng là có chút hào quang ở trên người.
Ví như người nhà đều biết Giản Nhược Nam mới là đích nữ Hầu phủ, nhưng mọi người vẫn đối đãi với Giản Sơ Tuyết như đích nữ như cũ. Mẫn thị sợ Giản Sơ Tuyết tâm lý không thoải mái, thậm chí càng đối tốt với Giản Sơ Tuyết hơn.
Giản Nhược Nam chưa từng nghĩ tới việc muốn tranh sủng cùng Giản Sơ Tuyết, nàng chỉ muốn ở Hầu phủ ăn no chờ chết, nằm cả ngày làm cá mặn, nhàn hạ ăn dưa cười ha ha. Cho nên đối với việc Mẫn thị giới thiệu nàng, nàng không ôm bao nhiêu hy vọng.