Mẫn thị: “......”
Nhịn cười thật sự rất vất vả. Mẫn thị xoay người dùng khăn che miệng, cắn môi mấy cái cuối cùng mới kìm chế lại được. Còn Giản Tích Lộ rốt cuộc không nhịn được, xoay người dùng khăn che miệng cười trộm, cố gắng nén lại âm thanh khiến nó nhỏ nhất có thể. Giản Nhược Nam cúi người ôm bụng, dùng tay che mặt, nhịn cười đến mức cả người run rẩy.
【Ha ha ha, con gián!!! Sao nàng có thể gọi đến xuất khẩu như thế?!】
【Rõ ràng phụ thân ta là một mỹ nam trung niên như vậy lại bị gọi là con gián, phong độ lập tức bị hạ thấp.】
【Con gián? Quả thực quá xấu hổ không có cách nào đối diện!!】
Giản Chương: “......”
Hắn và Ngụy thị quen biết từ thời niên thiếu, khi ấy tình cảm dạt dào Ngụy thị luôn thích nũng nịu gọi hắn như vậy. Trước kia cảm thấy Ngụy thị tri tình thức thú, hắn rất là yêu thích. Bây giờ bị cười chê như vậy, hắn bỗng cảm thấy xưng hô này thật ghê tởm.
Giản Chương hất tay Ngụy thị, ngồi trở về lại chỗ cũ, “Sau này đừng gọi ta như vậy nữa.”
Ngụy thị: ??
Trước kia không phải rất thích nick name này à? Còn chủ động bảo nàng gọi cơ mà?! Hiện giờ nàng hoa tàn ít bướm cho nên không cho gọi? Nam nhân đúng là đều như nhau, không có ai tốt đẹp!!
Một lát sau lang trung tới. Kiểm tra một lượt xong, lang trung nói: “Thai này của di nương chỉ sợ không giữ nổi.”
“Ô ô ô hu hu hu——” Ngụy thị ôm ngực, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Giản Chương: “Chương... Đại gia, thϊếp thân...... hu hu hu......”
Giản Sơ Tuyết cũng hoảng sợ, nhào vào trong lòng ngực Mẫn thị làm nũng nói: “Phụ thân, mẫu thân, không phải con cố ý! Nếu con biết nàng có thai, con nhất định sẽ không đẩy nàng!!”
Ở Đại Hạ, nhiều con là phúc, sảy thai bị coi là không may. Giản Chương thấy hơi phiền nhìn về phía Giản Sơ Tuyết, ánh mắt có vẻ không vui.
Ngụy thị nức nở nói: “Thϊếp thân không trách Tứ tiểu thư, cũng không trách phu nhân. Có trách chỉ trách thϊếp thân bạc mệnh, không có thể sinh con cho đại gia.....”
Đứa nhỏ trong bụng Ngụy thị không còn, làm người bị hại còn không trách cứ người khác mà ngược lại còn nói đỡ cho người khác. Không hổ là thanh mai trúc mã của hắn!
Giản Chương thương tiếc mà nhìn Ngụy thị: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, về sau còn có cơ hội.”
Sau đó, nhìn về phía Giản Sơ Tuyết: “Từ hôm nay trở đi, Tứ tiểu thư bị cấm túc một tháng.”
Ngụy thị thâm tình chân thành: “Thϊếp thân thật sự không trách Tứ tiểu thư. Đại gia, thϊếp cũng không trách phu nhân......”
Được Ngụy thị nhắc nhở như vậy, Giản Chương rốt cuộc nhớ tới di nương có thai đã gần ba tháng vậy mà Mẫn thị cái gì cũng không biết. Mẫn thị cũng có sơ suất. Nếu như Mẫn thị sớm biết rằng Ngụy thị có thai, chú ý thêm chút cũng sẽ không xảy ra cục diện như bây giờ.
Giản Chương nhìn về phía Mẫn thị: “Chuyện liên quan đến con nối dõi của Hầu phủ, Mẫn thị chép một trăm lần 《Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh》, siêu độ và cầu phúc cho tiểu hài nhi chưa ra đời của ta đi.”
【Cái gì chứ? Liên quan đến mẫu thân ta cái rắm? Vì sao mẫu thân ta cũng phải bị phạt? Rõ ràng là Ngụy thị cố ý giấu giếm chuyện mang thai! 】
【Thai này của nàng vốn đã tự sảy từ trước, hơn nữa cũng không phải con của phụ thân người!!】
【Vừa rồi còn tưởng rằng phụ thân xử án anh minh thần võ, hóa ra cũng chỉ như vậy. Thảo nào mới chỉ vừa nhậm chức Hình Bộ thượng thư đã bị người ta hại.】
【Thống à, phụ thân ta với ngươi không khác nhau lắm, đều phế.】
Hệ thống: 【Ta khá hơn so với phụ thân ngươi nhiều!!】
Giản Chương: !!
Mẫn thị: “......” Mắng giỏi lắm!
【Trước khi ra khỏi cửa Ngụy thị đã uống thuốc phá thai, bã thuốc vẫn còn chôn ở dưới cây đào trong viện kìa, chờ lát nữa nghĩ cách khiến mẫu thân ta đi điều tra mới được.】
【Còn may là cái thai này sảy rồi, nếu không phụ thân ngốc của ta còn phải nuôi con cho nam nhân khác!】
Giản Nhược Nam liếc nhìn Giản Chương một cái:
【Sừng trên đầu dài đến mức sáng lên.】
Giản Chương: “......”
Giản Nhược Nam thở dài, bưng chung trà xanh Lục An uống một ngụm, vừa quay đầu thì——
【Ơ này, phụ thân ta đâu?】
Phụ thân ta to lớn như vậy lại không thấy đâu nữa, chạy đi đâu mất tiêu rồi?