Giản Chương: “......”
Tốt xấu gì hắn cũng là quan to tam phẩm của triều đình, chút sóng gió này với hắn mà nói thì không tính là cái gì. Cho nên hắn có thể điều chỉnh tâm trạng ngay lập tức... Cái rắm! Ngươi mau tiếp tục nói đi! Nói một nửa giữ một nửa gọi gì là anh hùng hảo hán! (Là điều chỉnh dữ chưa bar? ~.~)
......
Tất cả ma ma và nha hoàn trong phòng đều chờ hắn hỏi chuyện, bên giường La Hán còn có một người.
Giản Chương hít sâu một hơi, giơ tay chỉ vào người kia: “Ngươi tới nói, sao lại thế này?”
Nha hoàn bị chỉ lớn tiếng nói: “Tứ tiểu thư nghe nói Tuyết Cầu bị Ngụy di nương hại chết cho nên rất tức giận cãi nhau với Ngụy di nương vài câu. Còn đẩy qua đẩy lại, Ngụy di nương không cẩn thận té ngã, ngã lăn trên đất.”
Giản Sơ Tuyết ở trong phủ đứng hàng lão tứ, được gọi Tứ tiểu thư : “Phụ thân, không phải con cố ý đẩy nàng, nha hoàn bên người nàng nói Tuyết Cầu là súc sinh chết thì chết thôi, súc sinh sao so được với người. Con chẳng qua nhất thời tức giận chỉ đẩy nàng một chút, không ngờ nàng lại không chịu được......”
Giản Sơ Tuyết là tiểu nữ nhi của Mẫn thị, rất được Mẫn thị yêu thương. Thời điểm Mẫn thị mới vừa gả vào phủ phải học quản gia, còn phải sắp xếp cuộc sống hàng ngày của mọi người trong nhà nên hai hài tử đầu lòng của bà phần lớn đều giao cho vυ' nuôi chăm sóc.
Tiểu nữ nhi sinh ra sau, khi ấy Mẫn thị cũng nhàn hơn rất nhiều cho nên tiểu nữ nhi được Mẫn thị tự mình nuôi dạy. Cùng lúc ấy Giản Chương thăng chức, cảm thấy tiểu nữ nhi là cây may mắn cho nên cũng sủng ái nàng nhiều hơn.
Trên có ca ca tỷ tỷ, dưới có từ phụ từ mẫu, Giản Sơ Tuyết cơ hồ lớn lên trong sự cưng chiều, khó tránh khỏi có chút kiêu căng nói chuyện thẳng thắn, không cố kỵ gì. Nói nữa, Ngụy thị chỉ là một di nương, thân phận địa vị vốn không tôn quý bằng đích tiểu thư.
“Phụ thân, chắc chắn là Ngụy di nương cố ý hại chết Tuyết Cầu! Tuyết Cầu kén ăn chưa bao giờ ăn bậy, sao có thể ăn bậy điểm tâm?!” Giản Sơ Tuyết lôi kéo ống tay áo Giản Chương làm nũng: “Phụ thân, người phải điều tra thật kỹ, nhất định phải tìm được hung thủ hạ độc hại Tuyết Cầu, khiển trách thật nghiêm!”
Giản Sơ Tuyết lôi kéo ống tay áo Giản Chương, kɧıêυ ҡɧí©ɧ trợn mắt nhìn Ngụy thị một cái. Ngụy thị căn bản không để Giản Sơ Tuyết vào mắt, trước sau chỉ lo liếc mắt đưa tình nhìn Giản Chương.
Giản Chương càng nhìn Giản Sơ Tuyết càng thấy giống Chu thị, có chút không kiên nhẫn hất tay ra: “Được rồi, kêu lang trung đến xem Ngụy thị bị làm sao?”
“Ngụy thị, chỗ nào không thoải mái?”
Ngụy thị thấy cuối cùng Giản Chương đã nhìn về phía mình, nức nở nói: “Đau bụng, đau từng cơn.”
Giản Sơ Tuyết khó chịu nói: “Phụ thân, chắc chắn là nàng ta giả bộ thôi!”
Ma ma bên người Ngụy thị nói: “Di nương đã gần ba tháng không có kinh nguyệt, đã mời lang trung tới xem... nói là có.”
Giản Chương cực kỳ vui mừng, Ngụy thị đã mấy năm nay không có con, bây giờ lại có. Đây chính là chuyện tốt.
Ma ma nói tiếp: “Nhưng mà... lang trung nói, thai không ổn định nên cần uống thuốc điều trị. Di nương định đợi khi thai ổn mới nói cho lão gia và phu nhân. Nhưng lần này bị ngã, chỉ sợ là......”
Nửa câu sau ma ma không dám nói tiếp, không khí trong phòng bỗng nhiên ngưng đọng lại. Nhóm hạ nhân cúi đầu, không dám nói lời nào. Ngay cả Giản Sơ Tuyết kiêu căng cũng ngậm miệng không tiếp tục tranh cãi. Liên quan đến con nối dõi của Hầu phủ, là đại sự.
Lòng Giản Chương mềm đi, quay qua cửa quát: “Lang trung đâu, tại sao vẫn còn chưa tới?!”
Hắn đi lại gần giường, đặt tay ở trên bụng Ngụy thị, “Yên tâm đi, chắc hẳn là không sao đâu.”
Hốc mắt Ngụy thị đọng đầy nước mắt, nắm lấy tay Giản Chương, nhỏ giọng nức nở, “Chương lang, ta thực xin lỗi ngươi, là ta vô dụng.”
【Phốc ——】
【Ngụy thị gọi cái gì mà con gián??!!!】
【Oa ha ha ha, buồn cười chết ta rồi!!!】
【Phụ thân ta ngọc thụ lâm phong như vậy, một trung niên soái nam ca như vậy mà bị gọi là con gián?!! A ha ha.】
*Từ "con gián" trong tiếng Trung đọc tương tự "Chương lang" (từ vốn chỉ phu quân trong trường hợp này).