“Làm gì vậy? Còn không đỡ người dậy!”
Giản Chương nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức có nô bộc tiến lên, ba chân bốn cẳng nâng Ngụy thị vào phòng.
“Rốt cuộc là sao lại thế này?”
Tiến vào trong phòng, Giản Chương ngồi ở ghế cạnh đầu giường nhìn mấy vυ' già. Còn Ngụy thị nằm trên giường La Hán, đôi tay ôm bụng nhỏ, dáng vẻ một bộ thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Một tiểu nha hoàn bên người Ngụy thị đứng ra, bẩm báo:
“Bẩm đại lão gia, chuyện là thế này... Hôm qua Tuyết Cầu chạy đến viện chúng ta, di nương thấy Tuyết Cầu đáng yêu nên cho Tuyết Cầu ăn một ít điểm tâm. Không ngờ Tuyết Cầu ăn điểm tâm xong thì tỏ ra không thoải mái nhưng di nương không quá để trong lòng, sáng nay mới phát hiện Tuyết Cầu đã chết.”
【Điểm tâm đâu ra, rõ ràng là bị cho ăn thuốc chuột. Đáng tiếc! Một con mèo sư tử đáng yêu như vậy ta còn chưa cả kịp nhìn một cái.】
【Ngụy thị này thoạt nhìn giống một đoá hoa đẹp mà tâm địa thật sự ác độc.】
【Ngụy thị độc ác như vậy, làm sao phụ thân ta lại dám ngủ cùng nàng vậy?!】
Mẫn thị: “......” Nói thật hay.
Chẳng qua là bà và Giản Chương đều là người hàm súc, sao lại sinh ra được một nữ nhi thẳng tính như vậy?
Nhất định phải giáo dục lại một phen mới được. Nói ở trong lòng thì có thể nhưng ngàn vạn đừng nói ra ngoài, ở bên ngoài nói bậy có khi chết như thế nào cũng không biết.
Giản Tích Lộ: “......” Muội muội này thật là thú vị.
Giản Chương: “......”
“Nói điểm chính!”
Tiểu nha hoàn hoảng sợ, tiếp tục nói: “Sáng sớm hôm nay, di nương vì chuyện của Tuyết Cầu tới viện của phu nhân quỳ xuống thỉnh tội......”
Ngụy thị đã nói qua với nha hoàn, nếu lão gia hỏi chuyện thì cố ý nói mơ hồ, không nói rõ ràng để lão gia hiểu lầm là nàng ta đã bị phu nhân phạt.
Giản Chương suy nghĩ trong lòng, Tuyết Cầu là thú cưng Mẫn thị yêu nhất. Khi Tuyết Cầu còn là con mèo con đã được ôm đến Tây Hà Uyển, Mẫn thị thường tự mình chải lông cho nó, còn làm đồ chơi cho nó.
Tuyết Cầu bị hại, chắc chắn Mẫn thị sẽ trách phạt, nói không chừng đúng là Ngụy thị đã bị Mẫn thị phạt qua. Thân thể nàng yếu đuối như thế, làm sao chịu được phạt? Giản Chương nhìn về phía Ngụy thị, trong ánh mắt chứa nhiều thêm một tia thương tiếc.
【Đừng có mà ăn vạ cô căn cứ!】
【Mẫu thân ta không hề làm khó nàng, nàng mới vừa quỳ xuống mẫu thân ta đã cho hai ma ma nâng lên đưa ra khỏi viện.】
Giản Chương: “......”
“Phu nhân phạt di nương sao?”
Tiểu nha hoàn hơi hoảng loạn nhìn Ngụy thị, ấp úng không biết nên nói thế nào.
Giản Chương: “Kéo nàng ta ra ngoài bán đi, nói còn nói không rõ thì làm sao mà hầu hạ chủ tử?!”
Lập tức ngay sau đó có ma ma tiến lên kéo tiểu nha hoàn kia đi.
【Ây, đây là uy phong của Hình Bộ thị lang sao?!!】
【Thật là sát phạt quyết đoán mà!】
【Với bản lĩnh của phụ thân ta, chẳng trách sau này sẽ lên chức Hình Bộ thượng thư.】
Giản Chương:!!
Hình Bộ thượng thư?! Đó là nhập các!!! Đây là chức quan hắn nằm mơ cũng không dám mơ! Chức vị hiện tại của Giản Chương là Hình Bộ hữu thị lang, Đại Hạ lấy tả (trái) làm trọng, phía trước hắn còn có tả thị lang. Hơn nữa hiện giờ Hình Bộ thượng thư đương nhiệm mới hơn 50 tuổi, dù thế nào cũng không tới phiên hắn.
Giản Chương nhìn Giản Nhược Nam, muốn nghe xem làm thế nào hắn có thể lên làm Hình Bộ thượng thư, khi nào thì lên làm Hình Bộ thượng thư. Nếu hắn thật sự có thể nhậm chức Hình Bộ thượng thư chính là chuyện lớn quang tông diệu tổ. Từ đó trở thành người đầu tiên phân gia, gia phả từ hắn bắt đầu, bắt đầu lại hết từ hắn.
【Nhưng mà phụ thân gấu mù của ta không biết nhìn người, mới vừa lên làm Hình Bộ thượng thư không mấy ngày đã bị......】
【Haizzz...... quá thảm mà!】
Giản Chương: !!??
Hắn thảm thế nào?! Mau nói đi?!!
【Này này, nhìn ta làm gì? Người tiếp tục hỏi chuyện đi kìa!】
Giản Chương:......
Ngươi không nói xong, sao ta có thể tiếp tục hỏi chuyện?! Đúng rồi, lời này sao có thể nói ra được chứ, haizzz?