Giản Nhược Nam bỗng nhiên văng ra khiến Thi thị bị khϊếp sợ. Bàn tay Thi thị ở giữa không trung, bắt trúng không khí.
Thi thị: “......” Đứa nhỏ này có phải có vấn đề gì đó hay không?
Giản Nhược Nam ngại ngùng cười cười: “Tổ mẫu, tôn nữ là người mang vận xấu, rất sợ chạm phải tổ mẫu, càng không thể bắt tay người.”
【Tốt nhất là cả đời không bắt tay.】
【Này này, tay của lão phu dân cũng đang lột da, đúng thật là vi khuẩn nấm chân!】
Mẫn thị: “......”
Vi khuẩn nấm chân là cái gì, Nam Nam vậy mà còn biết y thuật?
Thi thị trước kia luôn thiên vị nhị phòng tam phòng, luôn nói Tích Lộ là đại tỷ nên có đồ phải nhường bọn nhỏ. Có cái gì ăn ngon, dùng tốt lão phu nhân luôn làm trò trước mặt Tích Lộ cho muội muội của nhị phòng tam phòng.
Tuy rằng Giản Tích Lộ không dám có nửa câu oán hận, nhưng bị đối xử như vậy lâu rồi, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tủi thân vì tổ mẫu bất công. Khi còn nhỏ nàng thường lén khóc nhè. Hiện giờ lập tức bình thường trở lại.
Bị đôi tay từng moi chân bị nhiễm vi khuẩn nấm chân cho điểm tâm, thật không phải chuyện tốt lành gì. May mắn tổ mẫu thiên vị bên kia. Giản Tích Lộ có tật nhỏ là thích ở sạch cho nên sau khi biết được chân tướng thì thầm thấy may mắn.
Đồng thời có một người nữa cũng cảm thấy may mắn là Mẫn thị, dường như bà cũng chưa từng được Thi thị tự mình ban thưởng thứ gì.
“Đứa nhỏ này, rất có hiếu tâm.”
Thi thị ngại ngùng thu tay. Đúng lúc bà ta cũng không muốn tiếp xúc với Giản Nhược Nam. Ai mà biết số mệnh khắc thân kia của nàng có thật là được thay đổi không, lỡ như tiếp xúc với nàng nhiều lại sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ!
Thi thị lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Giản Nhược Nam: “Cái này là chút tâm ý của tổ mẫu, cầm chơi đi.”
Giản Nhược Nam nhìn thoáng qua, không dám tiến lên trước lấy. Đồ vật lão phu nhân từng tiếp xúc, nàng cũng không muốn lắm.
Thi thị thấy dáng vẻ Giản Nhược Nam vâng vâng dạ dạ thì trong lòng cười lạnh, đúng là đến nha đầu từ nông thôn, keo kiệt bủn xỉn không khá hơn được, còn không bằng một nửa của Giản Sơ Tuyết.
Tuy rằng không quá thích người của đại phòng nhưng lão phu nhân đối với Giản Sơ Tuyết khá đặc biệt. Chủ yếu là đứa trẻ kia nói ngọt, vẻ ngoài cũng đẹp, còn đặc biệt hiếu thảo khiến Thi thị thích.
Trước kia Thi thị còn thấy đáng tiếc, tiểu tôn nữ Giản Sơ Tuyết khiến cho người ta thích như vậy lại là Mẫn thị sinh ra. Hiện giờ thì tốt rồi, đứa nhỏ nhát gan yếu đuối không lên nổi mặt bàn này mới là đích nữ của Mẫn thị.
Thi thị vui vẻ, đối với việc Giản Nhược Nam không chủ động tiến lên nhận lấy ban thưởng của trưởng bối cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Sợ cái gì, tổ mẫu ban thưởng, ngươi cứ việc cầm đi.”
Giản Nhược Nam nghĩ nghĩ, quyết định giả ngu không cần. Cuối cùng miếng ngọc bội này vẫn là Mẫn thị kêu nha hoàn dùng khăn bọc nhận lấy.
Giản Nhược Nam: 【Một lão phu nhân Hầu phủ sao lại bị nấm chân, thật là kỳ quái. Để ta nhìn xem, bệnh nấm chân này là ai lây bệnh cho bà ấy.】
【Loại bệnh này, chắc chắn không phải nha hoàn lây bệnh.】
Mẫn thị và Giản Tích Lộ vểnh tai. Không phải muốn hóng chuyện, chủ yếu là muốn biết tại sao lão phu nhân lại bị lây bệnh, các nàng cũng dựa vào đó phòng tránh nhân lúc chưa bị lây.
【Mẫu thân ơi! Lão phu nhân thế mà có sở thích loại này?!】
【Đúng là thế giới vô biên việc lạ gì cũng có, thật là làm ta mở rộng tầm mắt!】
Giản Nhược Nam trộm liếc lão phu nhân một cái. Lão phu nhân có gương mặt hiền từ, ăn mặc cũng rất gọn gàng không giống như là người lôi thôi, sao lại có loại đam mê này.
Mẫn thị: !!
Giản Tích Lộ: ??
Vốn thỉnh an xong là Mẫn thị phải đưa theo hai nữ nhi đến Bình Quốc Công phủ. Vì nghe bát quái, à không... là nghe nguồn gốc vi khuẩn nấm chân nên mấy người tiếp tục ở lại trong phòng lão phu nhân.
Đại Hạ lấy hiếu làm đầu, con không nói cha sai, nữ không nói mẫu gian. Cho nên dù Thi thị đối xử với cả nhà đại phòng không tốt, Mẫn thị với Giản Chương cũng không thể tùy ý nghị luận. Lần đầu tiên nghe được chuyện thị phi của Thi thị, Mẫn thị và Giản Tích Lộ đều có chút mới lạ, hứng thú.
Thi thị thấy Mẫn thị thỉnh an xong mà vẫn chưa đi, kêu các nàng ngồi xuống ba chiếc ghế gần đó. Giản Nhược Nam sợ nhiễm vi khuẩn nấm chân nên ngồi rất nghiêm trang.
Mẫn thị ngồi xuống cũng không nói lời nào, chờ nghe bát quái. Thi thị cân nhắc trong lòng, ba người này rốt cuộc là tới làm gì?
【Thì ra là vậy, Thi thị thế mà thích thu thập giày con hát!!】
【Mỗi lần trong phủ mời gánh hát, bà ấy đều kêu tiểu nha hoàn mua giày con hát về, nửa đêm lén lấy ra ngửi!】
【Hương vị càng nặng thì càng thích. Giày sạch sẽ không muốn, chỉ thích cái loại giày mà con hát đi sắp hỏng rồi!】
【Lão phu nhân còn đặc biệt thích ngửi mùi chân thối của nam nhân. Khi còn trẻ thường trộm giày vớ của phụ thân và ca ca về ngửi.】
【Ây, ây, ây, bà ấy không chỉ moi chân, còn thích liếʍ chân!】
【Sau này nên ít qua lại với Hỉ Thọ Viện thì tốt hơn.】
Mẫn thị: “......” Dưa này ăn có vị thật lạ.
Giản Tích Lộ: Sự kính nể của nàng đối với tổ mẫu nát tan rơi đầy đất.