Cô Vợ Diễn Viên Của Ông Lớn Dung

Chương 4

Đúng lúc này, một thư ký trẻ mặc vest, đi giày da chậm rãi bước vào, thấp giọng xin chỉ thị: "Tổng giám đốc Dung, khách sạn bên vịnh Phù Sơn xảy ra chút chuyện, quá trình nâng cấp hệ thống nội bộ gặp trục trặc, đã nhầm phòng Suite trên tầng cao nhất của ngài với phòng

Deluxe*, khách thuê đã nhận phòng, quản lý đại sảnh đến xin lỗi, đưa ra phương án giải quyết sẽ kêu người kia nhanh chóng nhường phòng lại, sắp xếp một phòng khác, ngài thấy thế nào?"

(*Phòng Suite: loại phòng cao cấp nhất trong tất cả các loại phòng khách sạn.

Phòng Deluxe: Loại phòng khách sạn này thường nằm ở các tầng giữa trở lên, view đẹp)

Dung Già Lễ có một phòng trên tầng cao nhất của khách sạn này được chuẩn bị quanh năm, hầu như không ai được phép vào, người khác không rõ, nhưng thư ký Lê đã ở bên cạnh anh nhiều năm lại rất rõ: Anh có bệnh thích sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, không thể chịu đựng được sự hiện diện của người khác trong khu vực riêng tư của minh.

Quả nhiên, vẻ mặt Dung Già Lễ không hề thay đổi, bình tĩnh nói:

"Không cần nữa."

Thư ký Lê hiểu ý.

Trong phòng khách nhất thời vô cùng yên tĩnh.

"Tạ Thầm Ngạn không có cách nào đến cuộc hẹn, đang đuổi theo con cá của cậu ta rồi." Ôn Kiến Từ từ ban công bên cạnh cửa kính đi vào, cười một tiềng, nghe được chuyện riêng của anh em tốt, hỏi: "Chuyện gì vậy, ai ở phòng cậu?"

Dung Già Lễ dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài vân về quân cờ trong suốt, là quân Hậu trắng, chẳng mấy chốc anh lại thản nhiên ném nó trở lại bàn cờ:

"Một người không liên quan."



Sau khi lên đảo, Lộ Tịch và trợ lý của cô đi đến khách sạn, tiệc từ thiện tối nay cũng được tổ chức ở đây, thấy thời gian vẫn còn nhiều nên sau khi nhận phòng, vừa vào phòng cô liền đi tăm nước nóng.

Bước ra khỏi phòng tăm, Lộ Tịch mới phát hiện phòng suite cao cấp tinh xảo này rộng rãi đến đáng sợ, ánh đèn tối đi như có cảm giác đang hòa mình vào bầu trời đêm yên tĩnh, toàn bộ cửa số kính trong phòng khách rộng mở có tầm nhìn tuyệt vời ra biển sâu nguy hiếm.

Chỉ là một người nối tiếng nhưng lại được sắp xếp vào một căn phòng nhìn ra biển ở tầng trên cùng có thể chứa được mười người.

Chưa từng có hoạt động nào trước đây có đãi ngộ giống hoạt động từ thiện lần này.

Lộ Tịch nghĩ vậy, câm đôi dép bông của khách sạn đi đến chiếc ghế sofa chìm giữa phòng, trên bàn trà có một tờ giấy viết tay, là toàn bộ thói quen sinh hoạt của cô mà An Hà đã tìm hiểu, cô ấy điều chỉnh nhiệt độ phòng ở mức ốn định là 20 độ C, còn đặt phòng ở ch độ không phc vụ, chu đáo viết lời nhắc "Đừng đến trễ, trong tủ lạnh có nước mật ong" trên giấy, sau đó liền rón rén rời đi.

Lộ Tịch đọc một lúc rồi cởi dây buộc áo choàng tắm.

Theo động tác đứng dậy, áo choàng tắm trượt xuống giữa hai chân, đắp lên mắt cá chân tinh tế của cô, cô cúi xuống lấy ra một chiếc váy sa-tanh màu trắng từ chiếc vali chưa đυ.ng tới bên cạnh.

Sau khi thay xong, cô tiện tay lấy kịch bản ra, ngồi trên ghế sô pha yên tĩnh, tập trung đọc.

Liên tục kéo dài đến khi kim đồng hồ trên tường dừng lại đúng bảy giờ, hàng mi rủ xuống run lên, con ngươi đen láy dần lấy lại sự trong sáng rồi đưa tay cầm thư mời trên bàn đá cẩm thạch.