Cô Vợ Diễn Viên Của Ông Lớn Dung

Chương 5

Sau khi bước ra khỏi căn phòng nhìn ra biển ở tầng trên cùng, Lộ Tịch vào thang máy, lập tức nhấn nút tầng 19, cô xem kỹ lá thư mời trên tay dưới ánh đèn ấm áp, cụp mắt xuống nhìn thấy hai chữ được in bằng phông chữ mảnh điểm xuyết thêm hoa văn ở góc dưới bên phải:

- Xuân Sơn.

Khá cổ điển và thanh lịch.

Đinh một tiếng.

Cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài là hành lang yên tĩnh lộng lẫy, cô bước ra, đôi giày cao gót nhọn nhẹ nhàng bước lên tầm thảm đỏ sẫm, cho đến khi đi đến nơi sâu nhất, xuất hiện cánh cửa cao bằng trần nhà, có vệ sĩ mặc vest đen đứng bên cạnh.

Lộ Tịch do dự một lúc mới đi tới, vô thức đưa thư mời ra.

Vệ sĩ đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ còn rất trẻ xuất hiện, sững sờ hai ba giây.

Những người giàu có và nhân vật nổi tiếng hàng đầu đến đây tối nay đều là những người có địa vị hiển hách, tên tuổi nghe nhiều đến mức nhớ kỹ, chỉ có người trước mặt dường như đến muộn khiến anh ta cảm thấy xa lạ.

Nhưng thư mời này lại là hàng thật giá thật.

Thế là anh ta cũng do dự hỏi:

"Ngài muốn vào... tham gia tiệc tối?"

"Đúng thế."

Lộ Tịch nói khẽ.

Một lúc sau, vệ sĩ lại xác nhận thiệp mời không phải là giả, sau đó cúi chào thật sâu, mim cười: "Được, mời ngài vào."

Khi cánh cửa nặng nề được đẩy ra, cô nhìn thấy được toàn bộ căn phòng xa hoa rộng rãi. Lộ Tịch nâng mắt nhìn lên, giây tiếp theo cô đã mơ hồ đoán được tại sao vệ sĩ lại hỏi như vậy, bên trong có một chiếc bàn tròn lớn bày biện nhiều loại rượu hảo hạng và món,

ngon, cùng một dãy ghế dựa với hầu hết là những người đàn ông xuất hiện trong bản tin tài chính.

Còn cô, đã nhìn thấy người ngồi ở ghế chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lộ Tịch, anh quay mặt qua, dưới ánh sáng lạnh lẽo và chói lóa của chiếc đèn chùm pha lê, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng lạ lẫm, dừng lại chưa đến một giây.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Lộ Tịch sững sờ, ánh đèn dường như cũng tiến vào đáy mắt cô, giống như một làn nước trong vắt ẩm ướt.

Cô chưa từng nghĩ tới trở lại đảo Nghi Lâm sẽ gặp lại Dung Già Lễ, thậm chí những năm tháng trước đây cô cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng vào giờ phút này, anh đang ở ngay trước mắt cô, tưởng chừng như rất gần nhưng lại bị ngăn cách với cô bởi một khe núi vô hình.

Dừng lại hơn mười giây, Lộ Tịch đợi tâm trí hỗn loạn của mình dần dần bình tĩnh lại, cô biết rằng mình không nên ở lại bữa tiệc từ thiện này, phải tập tức rời khỏi đây để tránh cho mình mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn không tự chủ mà tiến về phía trước nửa bước.