Cùng một địa điểm, bên trong du thuyền sang trọng nhất trên biển.
Khi hoàng hôn buông xuống, từ phòng khách trên tầng cao nhất nhìn xuống, ánh đèn chọt sáng lên, bao trùm lấy người đàn ông đứng trước cửa số sát đất trong suốt, làm mờ khuôn mặt anh, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy chiếc ghim cài áo đính viên đá quý Iris trên cổ áo anh, lớp vải quý phải được tôn lên như một màu tím huyền bí dưới lớp mực dày.
Tiếng va chạm chợt vang lên.
Anh vừa quay người lại, thoáng thấy Ôn Kiến Từ đang ngồi chống một tay lên lưng ghế sofa, tư thế lười biếng, bàn cờ làm bằng pha lê tùy ý bị đấy xuống tấm thảm màu xám đậm, ván cờ sắp biết được người chiến thắng.
Giờ đã bị đảo loạn.
"Chịu thua rồi?"
"Tôi chưa chịu thua đâu, cái này là do tôi không cần thận đυ.ng trúng thôi."
"Hóa ra là chơi xấu."
Ôn Kiến Từ thản nhiên: "Ai đánh cờ qua được cậu."
Nói xong anh ấy rút một điếu xì gà từ hộp thuốc lá trên bàn trà ra, ngậm vào miệng, châm lửa rồi nhìn Dung Già Lễ xuyên qua làn khói lượn lờ.
Khắp Tứ Thành, về mặt quyền lực không có nhiều người có thể so sánh với nhà họ Tạ, nhà họ Dung là một trong số đó.
Dung thị tuy là doanh nghiệp gia đình, nhưng sau nhiều thế hệ phát triển, nội bộ tập đoàn đều theo chế độ cha truyền con nối nên đương nhiên thường xuyên xảy ra những cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Có thể giành lấy quyền lực một cách hoàn hảo từ cuộc đấu tranh gia đình phức tạp này, có thể thấy được dã tâm và thủ đoạn của người đó. Trong mấy năm nay, Dung Già Lễ lại ẩn mình rất sâu, gói gọn những góc cạnh sắc bén của mình bằng dáng vẻ đứng đắn, kiềm chế, không chỉ ít giao du với bên ngoài mà còn không cho phép ai đến chỗ ở của mình, tung tích riêng tư của anh bí ẩn đến mức không thể lần ra dấu vết.
Theo thời gian, nó đã trở thành chủ đề cấm kỵ trong giới nhà giàu.
Bây giờ Dung Già Lễ mai danh ẩn tích lâu như vậy cuối cùng cũng chịu xuất hiện, còn quyết định tổ chức bữa tiệc tối gây quỹ riêng tối nay tại đây.
Ôn Kiến Từ hút xong nửa điếu xì gà, vẻ mặt rất thoải mái hỏi: "Tôi rất tò mò, hòn đảo này có gì đặc biệt mà có thể giữ được cậu thế?"
"Cậu thật sự rất tò mò?" Dung Già Lễ chậm rãi nhặt lên những quân cờ còn lại trên thảm, dựa vào trí nhớ của mình, dễ dàng khôi phục ván cờ trước đó, cười nhẹ nói: "Vậy đánh xong ván cờ này với tôi đi."
Ôn Kiến Từ nhướng mày với anh, đang định trả lời thì điện thoại lại rung lên cắt ngang, anh ấy cầm máy lên nhìn rồi đứng dậy ra ban công nghe máy.