Bác Sĩ Điên Từ Địa Ngục

Chương 17: Điều kiện

Chương 17: Điều kiện

Bên kia, bữa tối đã kết thúc.

Hứa Phòng cùng vợ chồng Diệp Giang Hà trò chuyện một lúc rồi đứng dậy rời đi, Diệp Giang Hà nhanh chóng nhờ con gái tiễn hắn.

Diệp Giang Hà nhìn hai người rời đi rồi nói: "Có vẻ như tiểu Tuyết của chúng ta rất thích Hứa Phong."

"Ai, con gái lớn không thể giữ, một ngày nào đó sẽ lập gia đình thôi." Mẹ Diệp cũng thở dài.

“Cũng may Hứa Phong rất có năng lực, cũng không tính là một đóa hoa tươi cắm trong bãi phân trâu.”

Mẹ Diệp ôm chồng cảm thán: “Phụ nữ là động vật giàu cảm xúc.”

“Đại đa số phụ nữ đều sẽ có cảm xúc đặc biệt với người đàn ông đã cứu cô ấy. Bảy năm trước, Hứa Phong đã cứu tiểu Tuyết một lần, năm năm sau, Hứa Phong lại cứu tiểu Tuyết lần nữa."

“Hơn nữa lần này cơ thể con bé còn bị Hứa Phong nhìn hết sạch, làm sao con bé có thể không động tâm cho được?"

Mẹ Diệp lại thở dài nói.

Nghe vậy, Diệp Giang Hà sờ sờ mũi nói: "Nói thật, anh có ấn tượng khá tốt đối với Hứa Phong này, anh cảm thấy thanh niên này không tồi."

Mẹ Diệp gật đầu: "Em có cảm giác, năng lực của Hứa Phong có lẽ vẫn chưa được phát huy hết.”

“Nói thế nào nhỉ?”

Mẹ Diệp dừng một chút rồi nói: “Hứa Phong này có một loại cảm giác thần bí, đúng vậy, là một loại cảm giác thần bí.”

Bà có thể cảm nhận được, Hứa Phong còn cất giấu rất nhiều bí mật, hơn những gì bà có thể thấy bây giờ.

...

Ở phía bên kia, Hứa Phong và Diệp Sơ Tuyết sóng vai bước đi.

Đi chưa được lâu, Hứa Phong nói: "Không cần tiễn tôi nữa, Diệp tiểu thư, cô quay về đi."

Diệp Sơ Tuyết không dừng lại mà nói chuyện một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Anh... chuyện đi coi mắt của anh sao rồi?"

Hứa Phong dang tay và trả lời thành thật: "Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, tôi chỉ muốn đối phó với bố mẹ đang ép tôi kết hôn mà thôi."

“Nói như vậy, anh không có hảo cảm với đối tượng coi mắt kia ư?"

Đôi mắt Diệp Sơ Tuyết sáng lên, trong mắt cô hiện lên vẻ vui mừng thầm kín.

"Chỉ mới lần đầu gặp mặt, có hảo cảm hay không thì chưa thể nói rõ, tuy nhiên điều kiện của cô gái quả thực không tồi, rất có tri thức hiểu lễ nghĩa."

Hứa Phong thản nhiên nói.

Diệp Sơ Tuyết nghe mà vô cớ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khủng hoảng.

Im lặng một lúc, Diệp Sơ Tuyết lại hơi nghiêng đầu, thận trọng hỏi: "Anh... anh thích kiểu con gái như thế nào? Xinh đẹp, dáng người tốt, học thức tốt, hay là xinh đẹp quyến rũ, có thể khiến đàn ông muốn có mà không được?"

Hứa Phong thở dài một hơi, mỉm cười nói: "Có đôi khi, đẹp xấu không ở trên mặt, mà ở trong lòng."

Diệp Sơ Tuyết hơi giật mình, Hứa Phong nói tiếp: "Đương nhiên, không có đàn ông nào không thích khuôn mặt xinh đẹp và dáng người trước lồi sau vểnh hết."

Sau khi nghe xong, Diệp Sơ Tuyết bất giác đứng thẳng người, lộ ra dáng người kiêu hãnh.

Cô lại hỏi: "Vậy môn đăng hộ đối thì sao? Anh có thấy nó quan trọng không?"

Hứa Phong cười nói: "Môn đăng hộ đối chỉ có thời xa xưa, người hiện đại chúng ta coi thường điều này."

“Nhưng thực ra, trí tuệ của tổ tiên chúng ta vẫn có một vài đạo lý. Nếu xuất thân của hai người quá chênh lệch, thì tầm nhìn, kiến thức, tu dưỡng, và tư tưởng của họ sẽ quá khác biệt. Vậy làm sao hai người có thể yêu nhau được? Một ngày nào đó, mâu thuẫn sẽ bùng nổ.”

Hứa Phong cũng không biết đúng hay sai, đây chỉ là cảm nhận của cá nhân hắn.

"Ồ, anh cho là như vậy sao?"

Ánh mắt Diệp Sơ Tuyết ảm đạm, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ mất mát.

Cô là con gái nhà giàu có, còn Hứa Phong chỉ là một công dân bình thường.

Người đàn ông bình thường này tuy rất có năng lực nhưng vẫn có khoảng cách giai cấp.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc và kiêu ngạo vang lên.

"Đúng rồi, coi như anh thức thời."

"Tự biết rõ phải mất hàng chục năm, thậm chí một thế hệ hoặc vài thế hệ phấn đấu mới vượt qua giai cấp!"

Ngay khi Hứa Phong và Diệp Sơ Tuyết bước ra khỏi cổng biệt thự của Diệp gia, Chu Nha với vẻ mặt cao ngạo từ bên cạnh đi tới.

Cô ta đã đứng ở đây để chờ Hứa Phong đi ra.

Diệp Sơ Tuyết cho rằng Chu Nha muốn trả thù Hứa Phong vì những chuyện đã xảy ra trước đó.

Không cần suy nghĩ, cô bước tới trước mặt Hứa Phong, đối mặt với Chu Nha, ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi: "Chu Nha, cô lại muốn làm gì?"

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Hứa Phong không hề động đậy.

Nào có người phụ nữ lại đứng chắn cho một người đàn ông chứ?

"Diệp Sơ Tuyết, Hứa Phong này chỉ vừa mới cứu mạng cô thôi, tại sao cô lại làm ầm lên như vậy?"

Chu Nha vừa điều tra chi tiết về Hứa Phong, không khỏi cười lạnh nói: "Chẳng lẽ là... cô và tên thường dân tóc húi cua này có tư tình với nhau à?"

Cả hai đều là mỹ nhân nổi tiếng ở Nam Dương, tuy người trong giới đều nói rằng nhà Chu Nha giàu hơn Diệp Sơ Tuyết nhưng giáo dưỡng cá nhân của cô ta lại kém xa Diệp Sơ Tuyết.

Điều này khiến trong lòng Chu Nha tràn ngập khó chịu với Diệp Sơ Tuyết.

"Chu Nha, cô đừng có nói vớ vẩn, tôi chỉ không muốn cô gây khó dễ cho Hứa Phong." Diệp Sơ Tuyết có chút tức giận, rồi lại bị hỏi không trả lời được, ấp a ấp úng nói.

"Đừng lo lắng, Chu Nha tôi nói như thế nào cũng đường đường là thiên kim Đại tiểu thư của gia đình giàu có nhất, tôi sẽ không bao giờ gây khó dễ cho một tên dân thường tóc húi cua đâu.”

“Làm như vậy sẽ hạ thấp giá trị bản thân.”

Chu Nha khinh thường nói:

“Có điều giáo sư Lục nói y thuật của Hứa Phong có vẻ tốt nên tôi mới đến đây để mời anh ta tới chữa bệnh cho ông nội tôi.”

“Nếu không, tôi cũng không rảnh đi giao thiệp với loại người này.”

Cô ta quay người sang chỗ khác, liếc nhìn Hứa Phong, thản nhiên nói: "Đi với tôi, nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, Chu gia sẽ không bạc đãi anh, bằng lòng cho anh mấy trăm vạn tiền thù lao."

“Hơn nữa, Chu gia cũng có thể giúp anh giải quyết mâu thuẫn giữa anh và Triệu Thụy Long.”

"Cha anh không phải là nhân viên công chức sao, Chu gia cũng có thể cho ông ta đi làm trở lại.”

"Ngoài ra, mẹ anh công tác trong doanh nghiệp nhà nước, cũng tương tự."

Chu Nha tỏ ra kiêu ngạo, cô ta cao cao tại thượng đưa ra điều kiện.

Đây là kết luận mà cô ta đưa ra sau khi điều tra chi tiết về Hứa Phong, cô ta tin chắc rằng một tên dân thường tóc húi cua như Hứa Phong, nếu anh ta tự mình hiểu mình một chút, nhất định sẽ hài lòng.

Bằng không, lấy thân phận bình dân của Hứa Phong, cho dù có Diệp Sơ Tuyết toàn lực ủng hộ, hắn cũng không phải đối thủ của Triệu gia.

Diệp Sơ Tuyết quay đầu lại nhìn Hứa Phong, trong mắt hiện lên một tia thăm dò.

Nói thật, nếu như Chu gia thật sự chịu đứng ra bảo vệ Hứa Phong, cho dù Triệu Vĩnh Khang là lão Nhị ở thành phố Nam Dương, cũng không tùy tiện trêu chọc Hứa Phong.

Chu gia đã cố thủ ở thành phố Nam Dương hàng trăm năm và thịnh vượng kể từ thời Trung Hoa Dân Quốc. Đây là một trong những gia tộc lớn nhất ở thành phố Nam Dương, không quá lời khi nói một câu thâm căn cố đế, Triệu Vĩnh Khang nếu dám đắc tội thì rất nhiều công tác sẽ không thực hiện được.

"Cô trở về đi, tôi cũng nên về nhà rồi." Hứa Phong nói với Diệp Sơ Tuyết.

Nói xong, hắn đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến Chu Nha.

Hứa Phong sẽ không để cô ta được một tấc lại muốn tiến một thước, tỏ ra bộ dáng cao cao tại thượng.

"Hứa Phong!"

Chu Nha lấy lại tinh thần, tức giận hét lên: "Đứng lại cho tôi!"

Nhưng Hứa Phong lại làm ngơ, hoàn toàn coi Chu Nha là người trong suốt, giống như không hề nghe thấy tiếng nói của cái người phụ nữ kiêu căng này, đi thẳng ra cửa.

Chu Nha làm sao có thể chịu đựng được khi bị coi thường như thế này, cô ta giận tím mặt: "Người đâu, ngăn cản cái tên không biết trời cao này cho tôi!"