Chương 18: Lời xin lỗi phải chân thành
Tám vệ sĩ của Chu gia đột nhiên lao ra từ chiếc Hummer màu đen, nhanh chóng bước tới và ngăn cản Hứa Phong.
Diệp Sơ Tuyết tức giận hét lên: "Chu Nha, cô rốt cuộc muốn làm gì? Đây là thái độ mời người đến chữa bệnh của cô sao, đây rõ ràng là đang bắt cóc!"
"Mời ư?"
“Hắn có tư cách để tôi mời tới Chu gia sao?”
Nói xong, Chu Nha lạnh lùng nhìn Hứa Phong nói: "Để anh tới Chu gia chữa bệnh, đó là coi trọng anh, anh đừng có không biết tốt xấu!"
Trong thanh âm của Chu Nha đầy uy hϊếp.
“Cút đi."
Hứa Phong lạnh lùng nói.
Bốn tên vệ sĩ đeo kính đen, mặc vest đen, thân thể cường tráng vẫn đứng bất động.
Chu Nha cười nhạo một tiếng nói: "Hôm nay cho dù anh có muốn hay không cũng phải đi cùng tôi một chuyến, nếu chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi thì sẽ có thưởng, nếu không chữa được sẽ bị đánh!”
Nói xong, cô ta hất cho đám vệ sĩ một ánh mắt.
Bốn vệ sĩ một trước một sau, đồng thời ra tay, cố gắng bắt lấy Hứa Phong.
"Chu Nha, mau kêu bọn họ dừng lại!" Diệp Sơ Tuyết đang định gọi điện thoại cho Diệp Giang Hà, để bố cô nhanh chóng phái vệ sĩ đến đây.
Tuy nhiên, Hứa Phong đã nắm lấy tay của hai vệ sĩ trước mặt.
Hai vệ sĩ ban đầu không hề để tâm, bọn họ muốn giãy khỏi tay Hứa Phong và mạnh mẽ tóm lấy hắn.
Nhưng dù có cố gắng thế nào, họ cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Hứa Phong, nó giống như một chiếc kìm sắt kẹp chặt họ.
Chu Nha không nhìn ra manh mối, nóng nảy hét lên: "Các người đang làm gì vậy? Nhanh lên, áp tải tên Hứa Phong này về cho tôi!"
Nói xong, Hứa Phong liên tiếp đập xuống hai chưởng mạnh mẽ.
Hai tên vệ sĩ cảm thấy cơ thể mình trầm xuống, họ khuỵu gối và quỳ thẳng xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt ra.
Hai tên vệ sĩ còn lại muốn bắt Hứa Phong, nhưng chưa kịp bắt được đã cảm thấy bụng dưới tê rần, Hứa Phong một cước đã đá bay họ đi.
Bốn người nhất thời hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Diệp Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn Hứa Phong, thậm chí còn quên báo cho bố cô biết.
Cô sửng sốt, không ngờ Hứa Phong lại mạnh đến thế, hạ gục bốn vệ sĩ cao lớn chỉ trong vài chiêu.
Phải biết rằng bốn vệ sĩ này đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, hàng năm Chu gia chi rất nhiều tiền cho an ninh.
Chu Nha cũng ngơ ngác, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
Hứa Phong liếc nhìn Chu Nha một cái, thân thể cô ta run lên như bị sét đánh, không khỏi co rúm người lại.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến thân phận của mình, Chu Nha bỗng nhiên tự tin hơn, lạnh lùng nói: "Hứa Phong, anh có từng nghĩ tới hậu quả kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chu gia ở thành phố Nam Dương không ?"
“Chẳng lẽ anh không sợ em gái anh, bố mẹ anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Chu Nha không biết sống chết uy hϊếp.
"Chu Nha, cô câm miệng lại cho tôi!" Sắc mặt của Diệp Sở Tuyết đột nhiên thay đổi.
Dùng người thân để áp chế Hứa Phong sẽ chỉ khiến hắn tức giận hơn.
Diệp Sơ Tuyết cũng không muốn Hứa Phong nổi giận, gϊếŧ chết Chu Nha, kết thù với Chu gia. Vì dù sao thế lực của nhà họ Chu ở thành phố Nam Dương quá lớn, ngay cả Diệp gia cũng không thể địch nổi.
“Cô có ý gì?"
“Cô muốn tìm đường chết à?"
Hứa Phong quay lại nhìn Chu Nha, trong mắt mang theo tia lãnh ý.
Hắn có thể chịu đựng sự điêu ngoa của Chu Nha, cũng có thể tha thứ cho sự bất kính của Chu Nha đối với hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ cho phép cô ta lấy người thân của hắn để uy hϊếp hắn.
Chu Nha thấy ánh mắt lạnh như băng của Hứa Phong, cả người run lên nói: "Hứa Phong, anh đừng có kích động, tôi nói cho anh biết, tôi chính thiên kim Đại tiểu thư của người giàu nhất thành phố Nam Dương, nếu anh làm bậy, tuyệt đối sẽ không sống được đâu, anh nhất định sẽ phải chịu đau khổ, bị giáo huấn dài dài."
Hứa Phong không thèm quan tâm cô ta là thiên kim Đại tiểu thư của Chu gia.
“Thần y Hứa, anh chớ tức giận, đây là hiểu lầm thôi."
Mẹ Chu cùng với Chu Bân và mười mấy vệ sĩ vây quanh đổ mồ hôi vội vã chạy tới.
Nhìn thấy hai người đang công kích với nhau, bà ta không khỏi tái mặt.
Bà cũng là lo lắng Chu Nha sẽ gây rắc rối nên đã quyết định đích thân tự mình đi một chuyến.
“Mẹ.”
Chu Nha vừa nhìn thấy mẹ, lập tức chạy tới, nắm lấy tay mẹ Chu làm nũng nói: “Mẹ, tên này thật không hiểu chuyện.”
Chát!
Mẹ Chu thay đổi cách bảo vệ và cưng chiều con cái thường ngày của mình, giơ tay tát vào mặt cô ta một cái: "Đứa con gái bất hiếu, câm miệng lại!"
Lần này Chu Nha thật sự không dám nói thêm gì nữa, cô ta ủy khuất khép miệng lại, mím môi, cố gắng không để nước mắt rơi.
Bộ dáng trông thật đáng thương.
Mẹ Chu trừng mắt nhìn cô ta, rồi quay sang chào Hứa Phong, kính cẩn nói: "Tiểu Nha từ nhỏ đã được nuông chiều, hình thành tính cách ngang ngược và độc đoán, đã xúc phạm đến thần y Hứa, mong ngài tha thứ cho con bé."
"Tha thứ?"
Hứa Phong cười lạnh, hỏi: "Tại sao tôi phải tha thứ?
Mẹ Chu vội vàng nói: "Tiểu Nha, còn không nhanh nói xin lỗi thần y Hứa?"
“Con sẽ không.”
Chu Nha vẫn có chút bướng bỉnh.
“Con còn muốn bị đánh nữa ư?!”
Mẹ Chu lại giơ tay lên.
Chu Nha có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là vẻ mặt ủy khuất bước tới: "Thần y Hứa, xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi."
"Cô đây là đang xin lỗi ư?"
Hứa Phong không hài lòng: "Không có thành ý thì đừng xin lỗi."
"Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
Hứa Phong thản nhiên nói: “Nếu muốn xin lỗi, cô có thể quỳ ở đây một giờ, suy ngẫm về đức tính của mình.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Vẻ mặt Chu Nha không thể tin được.
Diệp Sơ Tuyết cùng Chu gia đều giật mình.
Đại tiểu thư Chu gia, từ bao giờ lại phải quỳ gối vì người khác?
Chưa kể quỳ một giờ?
Trên mặt mẹ Chu cũng có vẻ nhịn không được, nuốt khan nói: "Thần y Hứa, Tiểu Nha liên tiếp đắc tội cậu, quả thực là lỗi của con bé. Nhưng mà, yêu cầu này của cậu cũng có chút khắt khe quá phải không?"
“Tùy các người."
"Xin lỗi hay không là do Chu gia các người lựa chọn."
Hứa Phong chỉ vào Chu Nha, sau đó lạnh lùng nói với mẹ Chu: "Tuy nhiên, nếu con gái bà không làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ không chữa bệnh cho lão gia tử Chu gia, các người mời cao minh khác đến đi. "
Không ngờ tới Hứa Phong lại bá đạo như vậy.
Có điều, mẹ Chu tuyệt đối sẽ không để Chu Nha quỳ xuống một giờ, vì điều này sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của nhà họ Chu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của bà ta reo lên.
Nhìn thấy là lão gia tử Hạ gia gọi tới, mẹ Chu không khỏi sửng sốt, sau đó mới bắt máy.
"Hứa Phong không phải là người mà nhà họ Chu có thể đắc tội được, đừng gây rắc rối cho lão già nhà các người. Hơn nữa, chỉ có Hứa Phong mới có khả năng chữa lành bệnh cho lão già đó.”
Ở đầu bên kia, giọng nói già nua của lão gia tử Hạ gia chỉ nói câu này rồi cúp điện thoại.
Mẹ Chu nghe xong lời này, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hứa Phong càng trở nên nghiêm túc.
Sau đó, bà quay đầu, nghiêm nghị nói với Chu Nha: "Chu Nha, hãy làm theo phân phó của thần y Hứa, quỳ ở đây một giờ, suy ngẫm về những gì mình đã làm, sửa đổi lại tính tình của bản thân đi."