Bác Sĩ Điên Từ Địa Ngục

Chương 16: Tao không có đứa con gái như mày!

Chương 16: Tao không có đứa con gái như mày!

Núi Ca Nhạc, biệt thự Chu gia.

Biệt thự này nằm trong trang viên nằm trên sườn núi, trang viên rộng hơn Diệp gia, trong đó còn có sân gôn cũng sang trọng hơn Diệp gia.

"Tên khốn này dám trêu chọc chị, sớm muộn gì chị cũng sẽ bắt anh ta phải gánh chịu hậu quả tự mình gây ra.”

Dọc đường đi, Chu Nha không ngừng phát tiết sự bất mãn, miệng không ngừng mắng mỏ.

Chu Bân biết tính cách ngang ngược và độc đoán của chị gái mình nên không dám gây sự hay nói gì.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Có nghe ngóng được ai đã cứu tỉnh Diệp Sơ Tuyết không?”

Hai chị em Chu gia vừa vào cửa, mẹ Chu liền nóng lòng đi tới hỏi.

Chu Nha tức giận nói: "Mẹ, chẳng có thần y nào cả, Diệp Sơ Tuyết tỉnh lại, hoàn toàn là do mèo mù vớ được chuột chết mà thôi."

"Chuyện là như thế nào?”

Mẹ Chu cau mày hỏi Chu Bân.

Chu Bân dang tay kể lại câu chuyện của Hứa Phong.

Có điều cậu ta không đề cập đến ân oán giữa Hứa Phong và Chu Nha.

Mẹ Chu nghe xong sắc mặt trầm xuống, thở dài nói: "Nếu nói như thế, vậy thì tiểu bối Diệp gia kia có thể tỉnh lại chính là do may mắn rồi, chứ một người mới hai mươi tuổi sao có thể trở thành một thần y được?”

“Ai, bệnh tình của ông nội con xem ra phải dựa vào giáo sư Lục rồi."

Mẹ Chu thở dài.

"Giáo sư Lục đang ở đây sao?" Chu Bân hỏi.

Mẹ Chu gật đầu nói: "Mới đến không lâu, còn mang theo bảy tám bác sĩ chuyên môn nổi tiếng trong lĩnh vực y tế ở tỉnh Hàn Giang, họ hiện đang điều trị cho ông nội con."

"Cũng không biết liệu có hiệu quả không nữa? "

Mẹ Chu rất lo lắng.

Cơ ngơi nhà họ Chu là do lão gia tử gây dựng, hiện tại chồng bà đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, trong lúc nhất thời sẽ không thể về được, nếu lão gia tử có chuyện gì thì làm sao bà có thể ăn nói với chồng mình được?

Khoảng nửa giờ sau.

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Kiến Quốc bước ra ngoài, theo sau là bảy tám bác sĩ chuyên môn.

Mẹ Chu dẫn các con vội vàng tiến tới hỏi: “Giáo sư Lục, bệnh tình của lão già tử thế nào rồi?”

Lục Kiến Quốc nói: “Truyền kỳ của Chu gia lão gia tử, tôi cũng biết một ít, khi còn trẻ ông ấy đi bảo vệ gia quốc gia, bị trọng thương mới xuất ngũ, sau đó lại kinh doanh, khi đó điều kiện chữa bệnh không tốt, trong người còn sót lại mảnh đạn”

“Còn trẻ thì không sao, nhưng bây giờ lão gia tử cũng đã lớn tuổi, mảnh đạn đã đâm sâu vào nội tạng, không thể phẫu thuật được, cũng không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể trì hoãn bệnh tình."

Lục Kiến Quốc nói ra một đống bệnh tình tồi tệ như thế nào, cuối cùng thở dài nói: "Mau gọi Chu tiên sinh quay lại nhanh đi, lão gia tử có lẽ chỉ cầm cự được khoảng một tuần nữa thôi!"

Mẹ Chu đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất: "Giáo sư Lục, xin ông hãy nghĩ biện pháp đi, lão gia tử chính là trụ cột vững chắc của nhà họ Chu, ông ấy nhất định không thể xảy ra chuyện được."

“Nếu lão gia tử xảy ra chuyện gì, thì cả tập đoàn chắn chắn sẽ đại loạn!"

Trong lòng mẹ Chu biết rõ ràng.

Mấy lão nhân tranh giành chính quyền cùng Chu lão gia tồn tại không ít người, lão gia tử còn sống thì bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nếu lão gia tử chết, chỉ sợ có vài người sẽ không phục vãn bối là chồng bà.

Lục Kiến Quốc nói: “Chu phu nhân, chỉ cần có thể, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, lão gia tử cũng vì quốc gia mà bị thương, hơn nữa ông ấy còn đóng vai trò hết sức quan trong ở thành Nam Dương, nhưng chúng tôi cũng bất lực trước tình thế hiện tại của lão gia tử.”

"Sinh, lão, bệnh, tử, tự nhiên chi lý, tốt hơn hết là bà nên sớm gọi cho chồng mình về đi."

Lục Kiến Quốc thở dài.

“Thật sự không có biện pháp khác sao?” Mẹ Chu vẫn không chịu bỏ cuộc.

Lục Kiến Quốc suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu có thể mời Viện sĩ Phùng đại danh đỉnh đỉnh trong nước, có lẽ may ra."

Viện sĩ Phùng, vừa nghe danh liền biết ông chính là một học giả của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, một người có quyền uy, đức cao trọng vọng trong giới y học Hạ Hoa, ngay cả lão đại của một tỉnh nhìn thấy ông cũng phải tỏ ra tôn kính.

Nhưng mà, đây không do quyền lợi quyết định mà bởi danh tiếng.

Nghe vậy, mẹ Chu lộ ra nụ cười khổ: "Giáo sư Lục, viện sĩ Phùng đã tám mươi tuổi, tay chân hạn chế, không dễ dàng ra ngoài."

Sông Hàn Ngụy gia, người giàu nhất tỉnh cũng không mời được hắn, huống chi là Chu gia chúng ta."

"Nói thật, Chu gia chúng ta cũng đã từng mời viện sĩ Phùng, nhưng ông ấy từ chối, nói rằng mình đã nghỉ hưu, không còn làm bác sĩ!"

Mẹ Chu có chút ủ rũ.

Chu Nha nói: "Giáo sư Lục, chẳng lẽ chỉ có viện sĩ Phùng mới có thể chữa khỏi bệnh của ông nội sao?"

"Để ta suy nghĩ một chút."

Lục Kiến Quốc cau mày một lát, đột nhiên hai mắt sáng lên.

"Có lẽ còn có một người có thể."

Ông ta chợt nghĩ đến Hứa Phong, nói: "Có thể mấy người không tin, tuy người này còn trẻ nhưng y thuật rất tốt, dựa theo kinh nghiệm y học bốn mươi năm của tôi, y thuật của cậu ta có lẽ còn cao hơn viện sĩ Phùng.”

"Người này là ai?"

Ba người Chu gia đồng thanh hỏi.

"Cậu thanh niên này tên là Hứa Phong, lần trước tôi gặp cậu ấy là ở thành phố Nam Dương."

Lục Kiến Quốc nhắc nhở: "Con gái của Diệp Giang Hà chính là được Hứa Phong chữa khỏi, lúc đó tôi cũng ở đó, y thuật của cậu ta vô cùng kỳ diệu. Mấy người có thể đến Diệp gia để hỏi thông tin liên lạc của Hứa Phong, xem liệu có thể mời cậu ta đến không.”

Nói đến đây, Lục Kiến Quốc nhận thấy sắc mặt Chu Nha có chút khó coi, Chu Bân và mẹ Chu cũng cau mày.

"Mấy người không tin sao, sao lại có biểu cảm này?"

Lục Kiến Quốc nhịn không được hỏi.

Mẹ Chu nháy mắt với hai đứa con, bà không muốn nói ra ân oán của con gái mình với Hứa Phong, bà mỉm cười với Lục Kiến Quốc và nói: "Giáo sư Lục, hôm nay ông vất vả rồi, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đến Diệp gia để hỏi thông tin liên lạc của Hứa Phong. "

"Không sao đâu, chúng tôi là bác sĩ, đây là việc chúng tôi nên làm. Sau khi mời được Hứa Phong, hãy nhớ liên hệ với tôi nhé, tôi muốn xem chàng trai trẻ đó biểu diễn kỹ năng y thuật của mình, đây cũng được coi là thưởng thức một bữa tiệc thị giác đấy!"

Lục Kiến Quốc mỉm cười rồi dẫn người rời đi.

Sau khi tiễn đám người Lục Kiến Quốc đi, mẹ Chu sốt ruột nhìn các con, giọng lạnh lùng hỏi: "Chu Bân, nói thật cho mẹ biết, chuyện của Hứa Phong, chị em con có giấu mẹ điều gì không?

Một người có thể khiến Lữ Kiến Quốc coi trọng như vậy, mẹ Chu không khỏi nghi ngờ đám con của mình.

Chu Nha bĩu môi, thưa dạ nói: "Mẹ, cái tên Hứa Phong này nhìn so với con còn nhỏ tuổi hơn, hắn có thể có năng lực gì được? Giáo sư Lục nhất định là bị lừa rồi."

"Con im đi, mẹ đang hỏi Chu Bân!"

Chu Bân thấy mẹ Chu vẻ mặt nghiêm túc, cậu ta không dám giấu diếm điều gì, liền kể lại mâu thuẫn giữa Hứa Phong và Chu Nha.

Mẹ Chu nghe xong trừng mắt nhìn Chu Nha, nghiêm khắc nói: "Con nha đầu này, mày đúng là ngang ngược tùy hứng quen rồi! Mày mau đi mời Hứa Phong tới đây, nếu ông nội mày xảy ra chuyện gì, để xem lúc ba mày về có đánh gãy chân mày không!"

"Mẹ, con sẽ không đi!"

Chu Nha không tình nguyện.

Mẹ Chu giơ tay suýt tát vào mặt cô ta một cái, nhưng cuối cùng không xuống tay được, quát to: “Đừng gọi tao là mẹ, không mời được Hứa Phong đến, tao sẽ không có con gái như mày!"